Merry Xmas_ Sự tích giáng sinh - cây giáng sinh trên thế giới_bmh_tltp
Câu chuyện giữa 3 người
1. “Kính tặng quý Thầy Cô giáo và quý vị Phụ huynh học sinh…”
2.
3. Tại một trường
nuôi dạy trẻ
mầm non.
Vào một buổi
sáng có một
người phụ nữ
dẫn một đứa trẻ
đến gặp bà
Hiệu trưởng để
xin đăng ký
nhập học cho
con mình .
4. Bà Hiệu
trưởng ân cần
tiếp hai mẹ
con người phụ
nữ nọ như bà
đã làm với
bao nhiêu
người khác.
5. Nhìn bề ngoài hai
mẹ con người phụ
nữ nầy không có gì
đặc biệt, vẫn bình
thường như bao phụ
huynh đem con em
đến gởi trường của
bà để chăm sóc và
nuôi dạy.
6. Sau khi
tiếp ly
nước từ
tay bà
Hiệu
trưởng
người
phụ nữ
nói trong
đôi mắt
ngấn lệ:
7. “Thưa bà, tôi
đã đưa cháu
đến rất nhiều
cơ sở nuôi dạy
trẻ, nhưng mọi
nơi đều đã từ
chối”
8. “Tôi được
nghe nói bà
là người giàu
lòng nhân từ
và hết lòng
yêu thương
con trẻ qua
công việc
của bà đang
làm”
9. “Tôi từ xa lặn
lội đến đây với
một mơ ước
lớn nhất là xin
bà tiếp nhận
con tôi như bao
đứa trẻ khác, để
cháu được đi
học như chúng
bạn cùng lứa”
11. Bà Hiệu trưởng hơi
ngạc nhiên, quay
sang nhìn đứa trẻ,
bà nhận thấy đứa trẻ
nầy hoàn toàn bình
thường, da dẽ hồng
hào nói năng rõ
ràng, tính tình rất dễ
mến lại ngoan
ngoãn và lễ phép.
15. “Ba cháu vừa qua đời cách nay vài tháng
vì mắc phải bịnh AIDS, và thật bất hạnh
thay tôi và cháu cũng đã nhiễm HIV”
16. “Tôi còn có thể
làm việc được để
nuôi thân và đủ
nuôi cháu ăn học.
Vậy xin bà rộng
tình giúp đỡ cho
con của tôi, để
cháu được đi học,
đó là ước nguyện
lớn nhất và sau
cùng trong cuộc
đời tôi”
17. Bà Hiệu trưởng
tỏ vẻ bàng
hoàng, ái ngại
và thương xót
sau khi nghe
người phụ nữ
tâm sự.
Bà quay sang
nhìn đứa trẻ
một lần nữa, rồi
bà trầm ngâm
suy nghĩ.
18. Sau một hồi đắn
đo, bà nói như
chỉ vừa đủ cho
người phụ nữ
nghe thôi:
“Chị thông cảm.
Thật sự tôi rất muốn nhận cháu, đặc biệt là trong
hoàn cảnh của chị như chị đã chân tình trình bày
không che đậy tình trạng nhiễm bịnh của chị và
của cháu…”
19. “Nhưng nếu
nhận cháu
vào, lỡ mà các
phụ huynh
khá biết được
thì chắc chắn
họ sẽ đem con
đi gởi nơi
khác hết, tôi
sẽ không còn
trẻ để dạy”
20. “Hơn nữa trong lúc
chơi với nhau có
thể có trẻ khác cào
hoặc cắn con chị
rồi sẽ lây truyền
bịnh cho các cháu
khác thì sao!
Cho nên tôi thật sự
khó xử và lương
tâm rất bất an khi
phải nói lời từ chối
yêu cầu của chị”
21. Người phụ nữ
cầm tay đứa trẻ
đứng dậy và
nói:
“Tôi rất hiểu
tình cảnh của
bà trong bối
cảnh chung của
xã hội hiện
nay”
22. “Nhưng thưa bà,
bà có thể cho tôi
xin hỏi một câu
sau cùng trước khi
tôi ra về:
Rằng tất cả
những đứa trẻ bà
đang nuôi dạy ở
đây đều đã làm
xét nghiệm tìm vi
rút HIV và kết
quả âm tính ?”
23. Qua một câu hỏi
ngắn và đơn sơ như
trên, tự nhiên như
có một phép lạ, bà
Hiệu trưởng thay
đổi hẳn trạng thái
tâm lý. Khuôn mặt
bà không còn tỏ vẻ
quá căng thẳng nữa
mà thay vào đó nét
mặt vui tươi hiền
hòa vốn có của bà.
24. Bà không trả
lời mà tiến
đến ôm chầm
đứa trẻ vào
lòng, âu yếm
và nói:
“Cô thật lòng
xin lỗi con, vì
cô đã làm tổn
thương tâm
hồn con”
25. Quay sang người
phụ nữ đang
đứng tần ngần:
“Xin chị thứ lỗi
cho tôi, tôi sẽ
nhận cháu vào
học bình thường
như tôi đã nhận
bao nhiêu cháu
khác”
26. “Có thể những
cháu tôi đã từng
nhận có cháu đã
bị nhiễm HIV,
nhưng vì không
ai làm xét
nghiệm nên
không biết, hoặc
đã biết nhiễm
HIV nhưng
không ai dám
công khai như
chị”
27. “Tôi nhận thấy rằng vì mọi người mang nặng
những định kiến sai lầm nên đã nẫy sinh hậu
quả như chị phải chịu đựng. Thật tế đã chứng
minh hoàn toàn không có ảnh hưởng gì cả.”
28. “Chúng ta
vẫn sống
bình yên ,
chỉ cần
chúng ta
trang bị cho
mọi người
những kiến
thức đúng và
đầy đủ về
HIV/AIDS.”
29. “Tôi xin cảm ơn chị đã giúp cho tôi nhận thấy
được vấn đề, mà từ lâu nay tôi và đồng nghiệp tôi
đã nghĩ đến , nhưng chưa biết nên giãi quyết như
thế nào cho đúng và cho lương tâm được bình an”
30. Rồi bà nói to như
nói với chính
mình:
“Chúng ta đang
sống trong thời đại
HIV, đã và đang
sống chung với
người có H”
31. “Mọi người
đều có thể bị
mắc phải,
nhưng HIV biết
cánh phòng
tránh thì khó lây
hơn nhiều so
với các bịnh
khác, và có thể
sống chung an
toàn”
32. “HIV không
phải là tệ nạn xã
hội.
Cần phải xóa
bỏ kỳ thị và
phân biệt đối xử
đối với người có
HIV để cho
cuộc sống tốt
đẹp hơn”
33. “Và cuối cùng
xin
mọi người
đừng để
lòng nhân ái
của
chúng ta bị
„liệt kháng‟
bởi vi rút
HIV !”
34. Mong ước thông điệp nầy được chuyễn đi rộng rãi
để quyền của những trẻ en có H được tôn trọng.
Nhất là Quyền được đến trường.
Hình ảnh: Tranh sơn dầu Phụ nữ Việt
Nhạc không lời: Nếu bầu trời không mƣa
Bản văn: paulminhtran@gmail.com
Nhóm YÊU THƢƠNG PHỤC VỤ 6 . 2008