1. Jenny Phương bạn bè quê hương
Jenny Phương đang xem ngày mùa lúa chín
Một buổi chiều quê tôi thật yên bình và hạnh phúc.
Lâu lắm rồi Jenny Phương mới có được cái cảm giác
này vì bấy lâu nay khi về quê tôi thường ở suốt trong
nhà một hay ngày rồi lên thành phố học tiếp.
Jenny Phương thơ thẩn bên cánh đồng bao la
Buổi chiều quê tôi với tiếng ồn ào của tiếng máy
cày,máy xới, với tiếng vui đùa giởn của những đứa
trẻ con, với tiếng máy chạy trên sông, với tiếng gió vi
vu giữa cánh đồng khoai lang bạt ngàn, với tiếng
2. cười đùa của những người dân lao động. Tất cả đã
tạo nên một âm thanh đặc trưng không lẫn vào đâu.
Chiều quê sau khi cắt lúa Jenny Phương được tự do tung tăng khắp nơi
Một buổi chiều quê tôi với của cánh đồng khoai lang
bạt ngàn, Với một bầu trời trong xanh mát mẽ; với
những đưa trẻ vô tư chạy theo chiếc máy cày; với
những cánh cò cánh chim đang bay về tổ; với những
bóng dừa nghiêng mình bên dòng sông, với những
bụi tre đung đưa theo gió, với những chiếc ghe, chiếc
tàu trên sông; với những con người cậm cụi lao động,
và rất nhiều những hình ảnh khác…Tất cả đã tạo nên
một bức tranh vô cùng mộc mạc, giản dị. Mộc mạc
giản dị như chính người dân quê tôi.
Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi có được cảm nhận
này. Nhưng hôm nay, tôi mới cảm nhận được rằng
tôi đã yêu và rất yêu con người và cảnh vật nơi đây.
Vì đơn giản đó chính là: “Quê hương”:
3. Jenny Phương đi hái hoa trên cánh đồng thơm mùi lúa mới
“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiềuQuê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bayQuê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Chiều trên quê hương Jenny Phương
4. Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ…”
Tác giả: Đỗ Trung Quân