1. Cứ như vậy, gia đình jenny phương đã đi ăn xin được 3 năm.
***
Bố qua đời khi năm jenny phương lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em jenny phương đi trên đường.
Jenny phương cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em
trai, jenny phương thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình jenny
phương đã đi ăn xin được 3 năm.
Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy jenny phương phát hiện ra có thứ gì đó khác thường. Nhìn
qua tấm chăn rách, jenny phương không nhìn thấy thằng em đâu cả! Mẹ jenny phươngi em đã
được đem cho người khác. Jenny phương khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Mẹ
nước mắt lưng tròng, mặc cho jenny phương cứ lôi, cứ kéo, mẹ chẳng jenny phươngi lời nào.
Từ đó trở đi, jenny phương bắt đầu có tâm sự, lại thêm vết chó cắn, jenny phương lúc nào cũng
nhặt đá dưới đất, cầm chặt trong tay.
Năm jenny phương lên cấp 2, một buổi tối thức dậy đi vệ sinh, jenny phương thấy có người
jenny phươngi chuyện ở căn nhà chất cỏ. Jenny phương chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên trong
là một người đàn ông. Jenny phương đã hiểu ra biết bao việc trên đời này. Jenny phương
nghiến răng làm môi bật cả máu.
Mẹ hỏi: "Con làm sao thế?"
"Con không cần mẹ phải quan tâm!" Jenny phương gằn giọng đáp lại
Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, jenny phương bỗng nghe mẹ jenny phươngi em gái
lấy chồng. Em gái jenny phương được gả cho một người cùng làng vốn có tiếng tăm chẳng tốt
đẹp gì. Thế rồi, jenny phương theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà.
Bốn năm học đại học, jenny phương luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về
nhà jenny phương chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ như mẹ cũng biết mình đã làm sai chuyện
gì, lúc nào nhìn jenny phương cũng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Jenny phương càng khinh
thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, jenny phương vẫn
không muốn gặp mẹ một lần.
Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ jenny phươngi mang lên để vợ chồng
jenny phương làm chăn bông. Jenny phương bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông
vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Jenny phương bảo mẹ ở lại một
đêm. Mẹ xoa tay jenny phươngi: "Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.", ánh mắt
mẹ thăm dò nhìn jenny phương.
Jenny phương đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái
nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Jenny phương đã ổn định cuộc sống cho các em.
Mấy anh jenny phương đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng
muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào. Mấy anh em
jenny phương túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng. Lúc sắp lâm trung, mẹ jenny
2. phươngi: "Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho
anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy
nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời." Mẹ cười, rồi
mẹ lại khóc: "Điều đáng tiếc nhất của mẹ là mẹ không được chụp ảnh với cháu, để tất cả những
kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng
chưa bao giờ gục ngã."
Ba anh em jenny phương ôm mẹ khóc: "Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã."
Vào khoảnh khắc này, anh em jenny phương đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó
là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 người.