1. Thư gửi Mẹ! -Trương Thị Nguyệt
Mẹ kính yêu của con!
Nếu giờ này mẹ biết con gái mẹ còn thức, chắc mẹ lo cho con
lắm và con biết mẹ sẽ mắng: “Mấy giờ rồi không đi ngủ, con
phải biết quý trọng sức khỏe của mình chứ” mẹ nhỉ? Ngay lúc
này đây sao con thấy nhớ những câu mắng của mẹ, có khi nào
mẹ mắng mà con không hờn dỗi đâu, tính ngang bướng của
những đưa trẻ như con chắc làm những ông bố bà mẹ phiền
lòng lắm, còn bây giờ hạnh phúc đang tràn về trong con khi
nhớ về mẹ, nhớ vòng tay mẹ hằng đêm, nhớ những lời mẹ
dạy. Lúc đó con chưa biết rằng mẹ đang bảo vệ con, che trở
con và dạy dỗ con trưởng thành. Con gái mẹ lúc nào cũng vô
tư, lúc nào cũng nói “mẹ yên tâm, đừng quá lo lắng khi con xa
nhà”, nó cứ xa mẹ là sẽ khóc nhưng nó chưa bao giờ viết thư
cho mẹ như thế này, mẹ nhỉ? Mong mẹ đừng lo! Hôm nay,
con gái muốn tâm sự qua lá thư đầu tiên con viết gửi mẹ về
tình yêu đặc biệt của con, về nơi mà lần đầu tiên con đặt chân
đến và gặp được tình yêu đặc biệt đó, mẹ nhé!
2. Vài ngày trước, con có cơ hội được tham gia đoàn hành trình
về nguồn, về thăm các địa chỉ đỏ của miền Trung yêu dấu để
dâng hoa, thắp hương tưởng nhớ, tri ân các anh hùng liệt sỹ đã
hy sinh anh dũng trong cuộc kháng chiến bảo vệ, thống nhất
đất nước. Con thán phục vô cùng mẹ ạ! Các anh chị ấy bằng
tuổi con bây giờ, thậm chí ít hơn con một vài tuổi nhưng các
anh, các chị đã xa mẹ, xa gia đình, xa quê hương, “xếp bút
nghiên” lên đường chiến đấu tại một trong những chiến
trường ác liệt nhất những năm chống Mỹ cứu nước. Con nghĩ
các anh, các chị cũng sợ lắm, nhưng nỗi sợ đó không thắng
3. được lòng căm thù quân giặc và lòng quyết tâm đòi lại độc lập
tự do và thống nhất đất nước phải không mẹ?
Ngày đầu tiên, anh em trong đoàn được đến với Thành cổ
Quảng Trị, nơi diễn ra cuộc chiến được xem là ác liệt bậc nhất
trong chiến tranh Việt Nam.81 ngày đêm đã cướp đi mạng
sống của hàng vạn người dân trên mảnh đất linh thiêng, kiên
cường này. Con cũng chỉ biết đến nơi đây qua những trang sử
cô giáo dạy, qua những thước phim tư liệu mà con với mẹ đã
xem… nhưng con không diễn tả được cảm giác của con khi
đặt chân đến mảnh đất này mẹ ạ! Trên con đường rẽ vào
Thành cổ vẫn còn lại một góc của ngôi trường Bồ Đề bom
đánh ngày ấy khi cô trò còn đang trong giờ học, đó là di tích
lịch sử đầu tiên con nhìn thấy, xe đã đi qua nhưng con vẫn cố
quay đầu nhìn ngắm lại hay đúng hơn là con đang cố tìm hình
ảnh các em nhỏ vô tội đang nô đùa trên sân trường hay đang ê
a đọc những bài thơ về quê hương đất nước mình… thì lũ giặc
ác kia đã cướp đi tất cả ước mơ của các em rồi mẹ ạ. Xe đã
dừng lại, con cũng tạm giữ lại những cảm xúc ấy để vào
Thành cổ, nơi mà con tò mò và háo hức.
Cỏ xanh non, trời cũng xanh và cao, gió mát lành là những gì
con thấy và cảm nhận được khi bước vào đây. Và mẹ ạ, với
tính vô tư, hồn nhiên của con gái mẹ thì chắc chắn con sẽ
nhắm mắt lại vài giây để nghe tiếng gió, để cảm nhận hương
thơm của cỏ non và một làn gió trong lành đã nhẹ nhàng chạm
vào má và vuốt làn tóc con đấy… Đây rồi, con giật mình mở
mắt và con đã nhìn thấy “Cây thiên mệnh” rồi mẹ ạ. Con chưa
kể với mẹ nhỉ, cả đoàn con trên đường đi đã cùng học hát bài
“Cây Thiên mệnh trong Thành cổ Quảng Trị” mẹ nhé – đó là
bài hát rất hay của chú Viện trưởng. Bài này khó hát lắm mẹ
ạ! Nhưng con không mất nhiều thời gian để học thuộc cả lời
4. và nhạc, con đã cùng các anh chị trong đoàn hát trước Đài
tưởng niệm với tấm lòng thành kính, và con sẽ hát cho mẹ
nghe khi nào về thăm nhà mẹ nhé! Lời bài hát cho con như
được sống lại những ngày lịch sử hào hùng, những ngày bom
đạn đó để chứng kiến toàn cảnh đau thương trên mảnh đất
thiêng liêng, anh dũng này.
Thương lắm mẹ ơi, các anh ra đi khi hầu hết ở tuổi đời chỉ 18
đôi mươi, máu xương anh đã thấm vào từng tấc đất, cành cây,
ngọn cỏ. Đặt chân lên đài tưởng niệm chính là “nấm mồ
chung” của các chiến sỹ mà chân con run run, con sợ những
bước chân sẽ làm đau, đánh thức giấc ngủ yên bình các anh.
“Cây thiên mệnh” là hình ảnh khiến con tò mò suốt cả chặng
đường đến đây, tại sao lại là cây thiên mệnh mẹ nhỉ? Đến đây
thì con đã tìm thấy câu trả lời của riêng con. Cây Thiên mệnh
giống như một nén hương thắp chung cho tất cả những chiến
sỹ đã hy sinh để bảo vệ Thành cổ, trên nén hương ấy có 3 bát
cơm để các anh luôn được sống với tình cha, lòng mẹ. Cây
Thiên mệnh chính là nơi hòa hợp giữa Đất - Trời, Âm –
Dương … Là nhịp cầu nối gần nhất giữa nhân dân với các
Anh. Con thấy như nghẹt thở khi nghe những bức thư các anh,
các chị viết mà chưa kịp gửi về. Nơi đâu cũng để lại nỗi xót
xa mẹ ạ, Cha, mẹ, vợ con và cả Đất nước thương nhớ các
Anh!
“Mẹ ơi”, đó là tiếng gọi, tiếng kêu mỗi khi con đau, khi con
cần có sự trở che của mẹ. Các anh, các chị ngày ấy kêu nhưng
mẹ không nghe thấy, muốn vòng tay mẹ ôm con vỗ về mà
không được, thèm được gọi “mẹ ơi” nhưng chỉ có thể qua
những lá thư nếu may mắn đến được tay mẹ.
“Toàn thể gia đình kính thương! Con viết mấy dòng cuối cùng
5. phòng khi đi nghiên cứu bí mật trong lòng đất…Xin mẹ đừng
buồn để sống đến ngày tin mừng chiến thắng. Con đi, mẹ ở lại
trăm tuổi bạc đầu, coi như lúc nào con cũng ở bên mẹ. Mẹ
đừng buồn, coi như con đã sống trọn đời cho Tổ quốc mai
sau”. Và lời dặn với vợ mới cưới 6 ngày rằng “Ngày thống
nhất, em hãy vào Nam tìm anh… Nếu tính xuôi theo dòng
nước thì mộ anh ở cuối làng” Đây là dòng những dòng thư
của liệt sĩ Lê Văn Huỳnh – anh sinh viên Đại học Bách Khoa
Hà Nội như có điềm báo trước đã viết vội 1 lá thư với nhiều
tâm tư cho mẹ già, cho vợ mới cưới, cho toàn thể gia đình
nhưng khi đất nước thống nhất rồi, Bắc Nam xum họp rồi,
nhiều đồng đội trở về rồi nhưng anh còn nằm lại nơi đây thì
gia đình anh mới được đọc. Các anh hy sinh để lại biết bao
tâm tư, tình cảm, hoài bão trong những lá thư này. Có lẽ đó
mới chỉ là 1 trong hàng vạn lá thư đã viết trước trận đánh cuối
cùng mà chưa kịp gửi. Lá thư của anh Lê Văn Huỳnh được
tìm thấy cùng phần mộ không chỉ là lá thư gửi về cho gia đình
nữa mà còn là lá thư gửi tới những người đang sống hôm nay
và thế hệ mai sau về ý chí của người lính cách mạng mẹ ạ.
Mẹ còn nhớ không? Hôm mà con gọi điện về và nhắc đi nhắc
lại câu “Mẹ ơi, mẹ ơi”. Mẹ nghĩ điện thoại hình như có vấn đề
nhưng không phải…Con tham gia đoàn hành trình chỉ vài
ngày, nhưng mẹ đã gọi cho con không biết bao nhiêu lần để
biết con đang ở đâu rồi, con có khỏe không, vào trong đó có
chịu được cái nắng chang chang của Miền Trung hay không vì
mẹ kể rằng gió Lào khó chịu lắm, con lại hay bị cảm nếu thay
đổi thời tiết nữa… Vậy mà con lại cho rằng mẹ nhiều chuyện
quá. Sau đó 2 ngày con được đặt chân đến Ngã 3 Đồng Lộc –
ngã 3 huyền thoại anh hùng, nơi gắn liền với câu chuyện hào
hùng về sự hy sinh của 10 cô gái thanh niên xung phong được
giao nhiệm vụ san lấp hố bom và sửa đường thông xe sau đợt
thả bom của máy bay địch, ngay sau khi đọc lá thư của chị
6. Tần gửi mẹ “Mẹ ơi, thời gian này địch đánh phá ác liệt nhưng
chúng con vẫn tập được nhiều bài hát mới…Mẹ! mới về thăm
mẹ đó mà sao con thấy nhớ mẹ quá! Con mong mẹ giữ sức
khỏe và đừng lo cho con nhiều”, con thấy sống mũi cay cay,
con thương các anh, các chị, con muốn giúp các anh, các chị
gọi thật to 2 tiếng “mẹ ơi” … con muốn bật khóc vì hạnh phúc
khi biết có mẹ đang ở bên.
Thế còn những người mẹ? Con nghĩ và thấy nhói lòng, đất
nước Việt Nam có biết bao người mẹ ngày qua ngày mong
mỏi, đón đợi các con trở về. Con chợt nhớ đến bài hát Đất
nước mà ở nhà Bố vẫn thường nghe có câu “Ba lần tiễn con
đi, ba lần khóc thầm lặng lẽ…” có người mẹ nào lại chẳng bùi
ngùi khi tiễn con mình ra trận, lại sung sướng vì điều đó?
Nhưng rồi, lại không có một người mẹ Việt Nam nào ngăn
bước con mình ra chiến trường khi người con khoác ba lô lên
đường. Càng tự hào về người lính can đảm thì càng xót xa khi
nghĩ về những Người mẹ anh hùng trung hậu, bất khuất, đảm
đang.
Mẹ ơi, con lớn lên khi đất nước không còn chiến tranh, con
chỉ được nghe qua những câu chuyện kể và hôm nay con mới
thật sự thấy tự hào, yêu quê hương, đất nước mình hơn mẹ ạ!
Bom đạn có thể giết chết con người nhưng không thể tiêu diệt
ý trí của những anh hùng. Con yêu những mảnh đất tuy nghèo
nhưng kiên cường, con yêu những người lính anh dũng, gan
dạ, con yêu những Người mẹ đã trở thành biểu tượng của Đất
nước – Nhân dân, con yêu những người vợ thủy chung, con
kính trọng những hy sinh cho độc lập dân tộc hôm nay, con
yêu nhưng ngọn cỏ, lùm cây đang che mát cho các anh, các
chị đang nằm đó... Mẹ cũng đừng lo lắng cho công việc của
con Mẹ nhé! Mẹ nói con có một môi trường làm việc tốt là
7. điều mẹ mong mỏi nhất.Vậy thì mẹ đã có thể yên tâm, công
việc của con rất tốt, con có những người đồng nghiệp luôn
bên cạnh giúp đỡ con. Về nhà rồi nhưng hình ảnh 1 góc
trường học còn lại ở Thị xã Quảng Trị khiến con luôn nghĩ
đến những em nhỏ đang điều trị tại Viện, đang dở dang với
giấc mơ trường học của trẻ thơ. Con cần cố gắng đóng góp
nhiều hơn nữa mẹ à, vì những người bệnh cần có anh em
chúng con, ý nghĩ đó đó khiến con gái mẹ hạnh phúc và càng
quyết tâm hơn. Con mong mẹ sẽ ủng hộ và động viên con trên
con đường con đã chọn.
Chuyện còn nhiều mẹ ạ, chuyện có ở khắp nơi trên chặng
đường 500km, con tiếc là những cuộc điện thoại của con
không thể kể hết và kịp thời cho mẹ những cảm xúc của con
lúc đó. Các đồng nghiệp của con cũng đã ghi lại rất nhiều
khoảnh khắc đẹp, ý nghĩa qua những tấm hình, con đã lưu cẩn
thận trong máy tính để có dịp cả nhà cùng xem mẹ nhé! Con
còn muốn viết nhiều lắm, nhưng thôi mẹ ạ, con sẽ kể nhiểu
hơn về tình yêu đặc biệt này khi về thăm nhà. Con mong mẹ
luôn mạnh khỏe để ở bên con, dõi theo con gái mẹ, mẹ nhé!
Con yêu mẹ nhiều lắm!
Con gái của Mẹ!
Trương Thị Nguyệt - Khoa vận động và tổ chức hiến máu