3. Hoài Niệm 3
HOÀNG MƯỜI VỚI TẬP THƠ
”HOÀI NIỆM”
Mai Khôi
Năm 2011 Hoàng Mười tặng tôi cuốn “Thơ-thơ”
của ông. Tôi ngạc nhiên hỏi “ Ông làm thơ từ khi
nào thế ? ”. Hỏi vậy bởi vì chơi với nhau từ thuở
còn học sinh, cho tới khi nghỉ hưu có thấy ông làm
được câu thơ nào đâu. Ông cười, nói:” Tập làm cho
vui thôi, về hưu không làm thơ thì biết làm gì, hơn
nữa có làm thơ thì mới có bạn để giao lưu chứ”.
Tập “Thơ-thơ” khi đó mới chỉ có vài chục bài với
chưa tới trăm trang giấy, tự đánh máy, tự thiết kế .
Và hôm nay tôi lại nhận được từ ông bản thảo
tập thơ “Hoài Niệm” với trên trăm bài thơ mà chọn
trong số những bài ông làm từ năm 2010 tới nay,
kèm theo lời đề nghị gỏn gọn “Viết cho tớ lời giới
thiệu”. Tôi nào phải nhà phê bình thơ phú uyên
thâm gì mà ông bắt tôi phải làm việc này. Ông cười
nói : “Chỉ có ông là hiểu tôi nhất, viết lời giới thiệu
thơ trước hết phải yêu thơ, hiểu người làm thơ, có
sự nhiệt tình và lòng chân thành. Ngoài ông, còn có
ai làm đươc! ”. Và thế là tôi cắm cúi đọc để viết
nên những trang này.
4. 4 Hoài Niệm
Tôi biết Hoàng Mười từ khi còn học phổ
thông. Cả hai cùng thích thơ. Tôi còn tập tọng làm
được vài bài đăng trên báo tường của lớp, còn ông
thường chỉ viết văn xuôi, chẳng làm được câu thơ
nào. Bù lại, ông thuộc khá nhiều thơ, không chỉ các
bài trong sách giáo khoa mà cả thơ Tố Hữu,
Nguyễn Bính, Thế Lữ, bà huyện Thanh Quan, Hồ
Xuân Hương….Những tiết giảng văn thơ, khi thày
kiểm tra, Hoàng Mười khi đó, thường được điểm
cao về học thuộc lòng.
Cha ông, cụ Hoàng Tạo, một nhà nho. Sinh thời
làm khá nhiều thơ, cả thơ quốc ngữ và thơ chữ
Hán. Một thời gian dài Cụ là cộng tác viên cho Nhà
xuất bản Văn học, đã cùng các nhà thơ : Nam Trân,
Khương Hữu Dụng, Vũ Tuấn Sán… dịch và xuất
bản nhiều cuốn thơ chữ Hán của Nguyễn Khuyến,
Nguyễn Du, Cao Bá Quát…, cùng các cuốn thơ
Đường của các tác giả nổi tiếng thời đó như Lý
Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị…
Mẹ ông, như nhiều phu nữ nông thôn thời đó,
không được đi học, nhưng thích thơ và thuộc khá
nhiều thơ. Cụ thuộc các truyện thơ Phạm Tải Ngọc
Hoa, Cung oán ngâm khúc, những bài thơ của
Nguyễn Bính và đặc biệt là Truyện Kiều của
Nguyễn Du. Cụ cũng làm thơ. Thơ cụ đơn giản mà
sâu sắc, chân tình.
Là con, đương nhiên Hoàng Mười thuộc hầu hết
các bài thơ của bố mẹ ông. Có lẽ vì thế khi về nghỉ
5. Hoài Niệm 5
hưu ông đã có sẵn vốn để làm thơ. Thơ ông không
xuất sắc nhưng có vần điệu, ý tứ đủ để khoe với
bạn bè và giao lưu trong các buổi sinh hoạt Câu lạc
bộ thơ.
Theo ông làm thơ phải xuất phát từ cảm xúc.
Những gì không nói được thành lời thì gửi vào thơ,
bởi thế thơ ông không sáo rỗng. Cũng có một số bài
thơ ông làm để hưởng ứng các cuộc vận động này
nọ, nhưng trong đó vẫn có những cảm xúc chân
thành, nên không thấy tính ”khẩu hiệu” như các bài
thơ cổ động thường thấy.
Về hình thức, thơ ông khá đa dạng: thơ Đường
Luật, lục bát, song thất lục bát, thất ngôn, ngũ
ngôn, thơ tự do…, mà thể loại nào vần điệu cũng
khá chặt chẽ, câu từ chắt lọc. Tóm lại, ông viết theo
cảm xúc và tùy hứng, thích gì viết nấy, thấy thể loại
nào phù hợp thì ông dùng, đơn giản là thế.
Về nội dung, đọc “Hoài Niệm“ cảm thấy như
được chu du trong cõi lòng ông. Ta có thể thấy
trong đó tình yêu thương tha thiết với gia đình, bè
bạn; tình yêu quê hương đất nước thông qua những
chuyến du lịch; niềm thương cảm sâu sắc với
những hoàn cảnh éo le, sự hy sinh của người phụ
nữ Việt Nam mà ông đã từng gặp hoặc quen biết….
Nói gọn lại, ông nhờ cảm xúc để làm thơ và nhờ
thơ để nói lên cảm xúc của mình.
Mảng nội dung lớn nhất trong “Hoài Niệm” là
tình yêu thương con người. Trước hết là đối với
6. 6 Hoài Niệm
cha, mẹ, người đã dạy dỗ ông nên người và truyền
cho ông tình yêu với thơ văn để có thể viết nên tập
thơ này. Tình cảm ấy thể hiện trong các bài “Mẹ
tôi”, “Đọc thơ cha”.
Với con cháu, ông đã viết những vần thơ chân
tình của một người cha, người ông. Khi con trai
cưới vợ ông có bài: “Mừng con trai cưới vợ”, khi
cháu nội ra đời ông viết : ”Vui gì hơn thế”…
Đối với người vợ, người bạn đời, ông dành tính
cảm đặc biệt bằng những vần thơ cảm động trong
các bài “Hoài Niệm “,“ Nói với em”, “Ông trông
bà”...
Ông cảm phục trước tình cảnh những người phụ
nữ Việt Nam chịu nhiều hy sinh trong: “Chuyện
một người phụ nữ Việt Nam”, “ Chuyện một thanh
niên xung phong”. Ông xúc động trước hình tượng
“Hòn Vọng phu”; cảm thông về tình yêu hóa đá của
“Hòn Trống Mái”, tiếc thương, thông cảm với
“Xúy Vân”, chia sẻ sự cuồng nhiệt đến hết mình
của “Thị Màu”…
Trong tình yêu quê đất nước ông đặc biệt gắn bó
với Hà Nội và có nhiều bài thơ về Hà Nội, nơi ông
gắn bó cả cuộc đời, như các bài: “Ký ức tiếng leng
keng”, “Một ngày trên phố”, “ Hoài Niệm”… Ông
còn thể hiện tình yêu với mảnh đất nơi ông sinh ra
và lớn lên, làng Cót ngày xưa mà nay đã thành
phường, thành phố (phường Yên Hòa, Cầu Giấy)
7. Hoài Niệm 7
bằng những vần thơ chứa đầy hoài niệm và luyến
tiếc trong bài “Hương lúa đồng quê”.
Ông xót xa trước cảnh “Bão lụt miền Trung”,
ông dành tình cảm sâu nặng tới “Biển đảo và Tổ
quốc” cảm thông với những người vợ, người yêu có
chồng, có bạn trai đang canh giữ biển trời nơi hải
đảo như các bài “ Khắc khoải”, “Cơn mưa chiều Hà
Nội “…
Tình yêu quê hương đất nước còn được thể hiện
trong các bài thơ được hình thành sau các chuyến
đi xa. Trong chuyến du lịch xuyên Viêt gần tháng
trời, tới đâu làm thơ đó. Kết thúc chuyến đi ông đã
có trên chục bài trong “Chùm thơ Hành trình xuyên
Việt” đầy xúc động. Ông còn có các bài khá hay
khi “Lên miền Tây nhớ về “Tây Tiến” ” hoặc có
những suy tư, triết lý khi “Thăm thành Nhà Hồ”.
Cũng với phong cách đó, trong chuyến du lịch
Châu Âu ông có các bài nội dung khá sâu như :
“Từ Lucerne nhớ về Hà nội”; ”Thăm tháp nghiêng
Pisa”; ”Kinh thành Roma”; ”Thăm đấu trường Cô-
lô-diêm”…
Tôi đặc biệt ấn tương với mảng thơ tâm tình, tự
sự của ông. Có thể nói ông đã gửi vào thơ mọi nỗi
suy tư, triết lý về lẽ sống của mình. Trên đời có
nhiều cái để mà vui, những đối với ông, một trong
những thú vui thanh tao là làm thơ :
Cõi đời còn lại có bao nhiêu
Ngoảnh lại, ô hay, đã xế chiều
8. 8 Hoài Niệm
Trà rượu lăng nhăng không khoái nữa
Đành tìm thơ phú để mà yêu (Tìm yêu)
Ông đến với thơ như đến với người bạn tâm
giao:
Suốt đời mơ gặp nàng thơ
Mà sao em cứ hững hờ mây trôi
Về già ký ức chơi với
Tứ thơ bừng dạy cất lời hương bay
Mải mê suốt tháng cùng ngày
Hồn thơ cất cánh làm say nắng chiều.
Theo ông, thơ làm tâm hồn con người trong sáng
hơn, thánh thiện hơn và ông theo đuổi thơ như theo
đuổi một cái gì thiêng liêng mà ông gọi là “Thi
Đạo”, cái đạo của người làm thơ.
“Thi Đạo” hướng vào Chân, Thiện, Mỹ
Vần thơ có thép đẹp thêm ra.(Chúc tết hội thơ)
Nghĩ thế và làm thế, ông nguyện theo “Thi Đạo”
để rèn luyện mình:
Tích đức cốt làm nhân nghĩa tụ
Tu thân gắng để nếp nhà vui
Đã cam chấp nhận theo “Thi Đạo”
Thì sống sao cho trọn lẽ đời. (Tự ngẫm)
Theo ông, thơ làm cuộc sống tươi trẻ lạc quan
hơn
Thoi đưa, sáu tám, tóc sương phơi
Vợ yếu, thân già, dạ vẫn vui
…………………………..
Hãy cứ vui đi, thơ với bạn
9. Hoài Niệm 9
Cây đời mãi mãi vẫn xanh tươi. (Hãy cứ vui đi)
Quả thật, từ khi làm thơ và say mê với nó, tôi
thấy ông như vui hơn, khỏe hơn, chả thế mà mỗi
sáng khi “Trên tường một tia nắng” báo hiệu một
đêm đã qua thì :
Vội tung mùng đứng dạy
Mặc áo ra khỏi nhà
Rảo bước ra sân tập
Chạy đua với tuổi già. (Ngẫu hứng)
Hoàng Mười là như thế. Tôi thích thơ ông bởi
trong thơ, ông đã gửi gắm cả tâm tư tình cảm, ghi
lại cuộc sống đời thường của mình một cách chân
tình giản dị. Ông thường nói với tôi rằng đừng gọi
ông là nhà thơ mà chỉ nên gọi ông là “học trò của
nhà thơ” mà thôi. Tôi thấy ông nói phần nào có lý
bởi đọc thơ ông người ta có thể thấy thấp thoáng
đâu đó những câu từ, ý tứ của các bậc thơ đàn anh
mà ông yêu thích.
Có người bảo thơ ông hay, chẳng biết có đúng
không. Thôi thì việc đánh giá xin dành cho độc giả,
những người sẽ đọc tập thơ này. Còn tôi, tôi thích
thơ ông chỉ đơn giản vì tôi hiểu ông và thơ ông
xuất phát từ những cảm xúc chân thành đúng như
con người ông vậy./.
Hà Nội, 5/2014
13. Hoài Niệm 13
I. TỰ SỰ
*****************
Ch¼ng giµ
Đã mấy năm qua hưởng tuổi già
Hồn thơ hòa vận với trăng hoa
Tuổi cao vẫn thấy xuân còn sắc
Sức kém mà sao trí chẳng tà
Sớm dạy ngất ngây hương Ngọc nữ*
Chiều về thưởng thức tiếng Oanh ca
Thân tình bè bạn luôn thăm viếng
Xướng họa ngâm nga một chén trà.
Göi ch¸u Minh
Nhìn ảnh bình minh tưởng xế chiều
Nhập nhèm đôi mắt cảnh cô liêu
Đời như vó ngựa băng qua cửa
“Vốn”ít mà vui vẫn thấy nhiều.
.
14. 14 Hoài Niệm
H·y cø vui ®iH·y cø vui ®i
Thoi đưa, sáu tám, tóc sương phơi
Vợ yếu, thân già, dạ vẫn vui
Sáng sáng, sân trời say sưa tập
Chiều chiều, bể nước mải mê bơi
Kê vàng giấc mộng, mơ là vậy 1
Cánh hạc phương trời, ta thế thôi 2
Hãy cứ vui đi, thơ với bạn
Cây đời mãi mãi vẫn xanh tươi./.
11/2013
------------
1. Đời Đường có một chàng thư sinh nghèo họ Lư.
Một hôm chàng vào nghỉ trong quán trọ. Lúc chủ
quán nấu một nồi kê vàng, thì chàng lên giường
ngủ. Trong giấc ngủ, chàng mơ thấy mình lấy vợ và
sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận
hưởng vinh hoa phú quý cho đến lúc già. Khi tỉnh
dậy, nồi kê vẫn chưa chín.
2.Người xưa cho rằng con người sống thanh cao
đạo đức, khi chết thành tiên cưỡi hạc về trời.
15. Hoài Niệm 15
Hån th¬ cÊt c¸nh
Ai mê mải với cuộc đời
Còn tôi vất vả một thời xuân qua
Khi bão tố, lúc sương sa
Vẫn là nhẫn nại, vẫn là căn cơ
Suốt đời mơ gặp nàng thơ
Mà sao em cứ hững hờ … mây trôi
Về già ký ức chơi vơi
Tứ thơ bừng dậy cất lời hương bay
Mải mê suốt tháng cùng ngày
Hồn thơ cất cánh làm say nắng chiều.
16. 16 Hoài Niệm
H¬ng phong lan
Phong lan mấy rọ trước hiên nhà
Chăm bón cho vui lúc tuối già
Một sớm ra sân hương tỏa ngát
Ngẩng đầu lan nở một nhành hoa.
NgÉu høng
Hiên bắc động cơn gió :
thế là thu đã xa
Trên tường một tia nắng :
Lại một đêm đã qua
Vội tung mùng đứng dạy
mặc áo ra khỏi nhà
Rảo bước ra sân tập
chạy đua với tuổi già.
17. Hoài Niệm 17
T m yªu×
Cõi đời còn lại có bao nhiêu
Ngoảnh lại, ô hay, đã xế chiều
Trà rượu chẳng còn ham thích nữa
Đành tìm thơ phú để mà yêu.
Tù ngÉm
Mới Tết hôm nao lại Tết rồi
Tôi ngồi tôi ngẫm cái thằng tôi
Yêu dòng tuấn mã phi ngàn dặm
Ghét lũ xà gian hại lắm người
Tích đức cốt làm nhân nghĩa tụ
Tu thân gắng để nếp nhà vui
Đã cam chấp nhận theo “Thi Đạo”
Thì sống sao cho trọn lẽ đời.
Tết Giáp Ngọ 1/2014
18. 18 Hoài Niệm
Tù sù
Ta nay đã ngoại sáu mươi rồi
Cuộc sống phong trần, phận nổi trôi
Hờn giận vui buồn bao bận trải
Kiên tâm nhẫn nại gắng nên người.
Sống vui, sống khoẻ tâm hồn trẻ
Sáng tập, chiều bơi thỏa cõi đời
Gió lộng trời cho luôn tận hưởng
Thả hồn vui đón ánh trăng soi.
Cháu bà quấn quýt, hồn tươi lại
Nhìn các con vui, mỉm miệng cười
Thơ phú tháng ngày vui xướng họa
Tử, sinh, bệnh, lão mặc duyên trời.
19. Hoài Niệm 19
II.VỀ GIA ĐÌNH, BÈ BẠN
********************
B¹n ®Õn ch¬i nhµ
Hôm qua các bạn đến chơi nhà
Nhập nhèm “bốn mắt” đoán không ra
Phất phơ đôi mái đầu tóc bạc
Thân già đâu quản ngại đường xa.
Cách xa nào phải đã lâu đâu
Mà tưởng bao năm mới gặp nhau
Chơi thân từ thuở còn xanh tóc
Mà vẫn thăm nhau lúc bạc đầu.
Gặp nhau trò chuyện cứ liên miên
Hết chuyện văn thơ đến chuyện tiền
Bạc đầu vẫn mày tao chi tớ
Không tiền vẫn tính chuyện mua tiên.
Chuyện dài ngày cứ như ngắn lại
Giây phút chia tay chẳng dám nài
Cầm tay chúc bạn vui, vui mãi
Nhớ bạn vần thơ tặng một bài./.
3/2010
20. 20 Hoài Niệm
Bá rîu trµ th«i,
cÊm bá bµ
Sáng ra ôm ấp ấm trà xinh
Trưa đến say sưa chén rượu tình
Đêm ngáy o o bên cạnh vợ
Thời gian cứ thế … tỉnh tình tinh
Một trà một rượu một đàn bà
Ba thứ vui kia chẳng quấy ta
Xưa cụ Tú Xương thường áy náy
Còn ta cuộc sống vẫn thăng hoa
Quên cả dưỡng sinh bởi chén trà
Say sưa chén rượu, bệnh không tha
Việc nhà việc cửa không trông tới
Lầm lỗi chắc bà khó bỏ qua
Thôi, để cho bà khỏi thét la
Bỏ luôn ba thứ quấy phiền ta
Bà nghe quắc mắt nhìn tôi nói
Bỏ rượu trà thôi, cấm … bỏ bà.
21. Hoài Niệm 21
§äc th¬ cha
Phòng văn ngồi đọc cuốn thơ cha
Cảm xúc trào dâng mắt lệ nhòa
Sóng gió cuộc đời bao vất vả
Trải dài trên giấy những vần hoa.
Đời người với tuổi tám mươi ba
Tài đức dựng nên nghệ nghiệp nhà
Chẳng hám bạc tiền tham chức trọng
Gửi niềm tâm sự với thơ ca.
Sự nước lầm than sống mỏi mòn
Nỗi nhà trĩu nặng một đàn con
Thôi đành chấp nhận đời công chức
Một tấm lòng son mãi vẫn còn.
Tấm lòng yêu nước có ai hay
Chất chứa trong tim những tháng ngày
Chỉ một điều mong mong mãi mãi
Bao giờ mặt đất hết chông gai.
Giữ gìn truyền thống của ông cha
Dạy dỗ các con giữ nếp nhà
Đau xót phận người em lận đận
Nặng lòng mong nhớ bạn phương xa.
22. 22 Hoài Niệm
Người gửi tâm hồn với gió mây
Chạnh lòng những lúc gió heo may
Cảm thương những nhánh hoa Quỳnh nở
Mến cảnh triều lên những tối ngày.
Trân trọng dốc lòng dịch Hán văn
Nguyễn Du, Lý Bạch những thi nhân
Mỗi khi đặt bút lòng thầm nhủ
Chớ phụ tiền nhân dối hậu nhân.
Lặng nhìn xuân đến lại xuân qua
Cứ mỗi năm thêm một tuổi già
Ước gì níu được thời gian lại
Cây đời tươi lá nẩy thêm hoa.
Thoáng qua đã mấy chục năm rồi
Đọc lại thơ cha những ngậm ngùi
Từng ý từng lời như châu ngọc
Bồng bềnh như nước chảy mây trôi.
Cuộc đời thấm thoắt được bao lâu
Hồn thơ thấm đậm mãi mai sau
Vẳng nghe như tiếng cha ngâm vịnh
Nghĩa nặng ơn sâu bạc mái đầu ./.
23. Hoài Niệm 23
Em t«i
Nhân đọc bài “Chiều thu”
của Nguyễn Thị Thu
Nắng chiều soi bóng em tôi
Mải trông con nhạn ngang trời bay bay
Thả hồn theo gió say say
Chiều thu hiu hắt đong đầy mắt em.
-----------------------
Chiều thu
Mây buồn theo gió lang thang
Lạc đàn, con nhạn bay ngang lưng trời
Lá vàng nghiêng cánh chơi vơi
Ráng chiều buông nắng thu rơi nhẹ nhàng.
Nguyễn Thị Thu
24. 24 Hoài Niệm
Hoµi niÖm
Tặng em cả một tình yêu Hà Nội
Anh viết tặng em bài thơ về Hà nội
Nơi đất trời gắn bó cuộc đời anh
Với đời em như cội nối liền cành
Ôm mộng đẹp mỏng manh thời thơ trẻ…
Sáng sớm nay phố phường sao lặng lẽ
Gió heo may đang gọi tiết thu về
Hai bên đường lay lắt những hàng me
Vàng theo gió lá rơi đầy thảm cỏ…
Nhớ không em những mùa thu tuổi trẻ
Ngày khai trường nhộn nhịp bước chân đi.
Thoáng nhìn nhau sao chẳng nghĩ suy gì
Tình thấp thoáng mơ màng theo ngọn gió.
Ngồi nghe giảng, mắt nhìn qua cửa sổ
Sóng ru thuyền nũng nịu nước hồ Tây
Chốn chân trời dìu dịu áng mây bay
Thả tâm trí trôi dài theo cánh sóng…
25. Hoài Niệm 25
Nhớ không em những trưa hè nóng bỏng
Sấu rơi đầy như níu bước chân đi
Đường Thanh Niên xanh biếc nhg làn mi
Từng đốm nắng lập lòe khoe trước mặt...
Rồi những đêm dưới đèn khuya hiu hắt
Hương sữa nồng thoang thoảng gió hồ Tây
Điệu nhạc buồn nghe văng vẳng đâu đây
Tim rạo rực đam mê và khát vọng…
Quên sao được những đêm ngày báo động
Bom Mỹ gào tan nát cả không gian
Theo cơ quan lên xóm núi thôn ngàn
Anh ở lại cùng gian nan trực chiến
Dù xa cách với cơm canh vơi thiếu
Vẫn đêm ngày lo lắng nhớ về nhau …
Đến hôm nay tóc bạc trắng trên đầu
Thời son trẻ đã lui về quá khứ
Chuyện xưa cũ mà dường như chẳng cũ
Nhắc tới hoài mà cứ thấy vui vui
Nhưng sao vui lại thoáng những ngậm ngùi
Như luyến tiếc thời gian không trở lại.
Đời là thế, em ơi thôi đừng ngại
Chớ hững hờ cho hoài niệm phôi phai
Để những khi ôn lại quãng đường dài
Hãy nguyện ước được bên nhau mãi mãi.
26. 26 Hoài Niệm
Hån th¬
Kính tặng cụ Ngô Nguyên Ngần,
tác giả“Vọng chiều”
“Vọng chiều” đọc suốt canh thâu
Từng câu từng ý đậm sâu tình đời
“Nỗi niềm” chi rứa người ơi ?
Mênh mang góc bể chân trời xa xăm
Quê nhà luống những đăm đăm
“Mơ màng” ngỡ ánh trăng rằm hôn môi
“Tiếng lòng” thôi thế thì thôi
Cầu sao mưa tạnh nắng trời em đi
“Dáng xưa” vương lệ làn mi
Buồn khi “Lỗi hẹn” sầu khi xuân tàn
“Đồng quê” tình những chứa chan
Kể làm sao xiết muôn vàn thương yêu
Ơn cha mẹ, nhớ anh nhiều
Buồn mơ bóng chị trong chiều đẫm sương
Chốn xưa lòng những vấn vương
Hằn sâu kỷ niệm mái trường thân yêu
27. Hoài Niệm 27
Nguyễn Du, viếng một buổi chiều
Cõi lòng đau quặn bao nhiêu nỗi niềm
Người giàu hồn có giàu thêm ?
Thị Mầu đời mới năng lên lễ chùa !
Dịch vần thơ của người xưa
Gửi vào trang sách hương đưa đậm đà
Nghe câu lục bát ngâm nga
“Tình quê vương vấn” thiết tha sớm chiều
Cuộc đời đẹp biết bao nhiêu
Hồn thơ càng đậm càng nhiều yêu thương.
28. 28 Hoài Niệm
MÑ t«i
Mái tóc trên đầu đã ngả sương
Vẫn in hình dáng mẹ thân thương
Thân gầy, tóc bạc, lưng còng xuống
Gánh nặng bao nhiêu nỗi đoạn trường.
Bao lần cuộc thế nổi cơn dông
Trần ai, ai có thấu cho không
Nhà cửa ruộng vườn, công đắp điếm
Chuyên cần, suýt nữa hóa tay không !
Sống kiếp phù sinh giữa thế gian
Cuộc đời sao lắm cảnh đa đoan
“Giá xưa cứ sắm vai cày nhỉ
Đóng khố quanh năm lại hóa nhàn” 1
Kiên cường khảng khái lượng bao dung
Sóng đời chèo chống chẳng thong dong
Trăn trở mười hai lần sinh nở
Nuôi dạy mười con mẹ dốc lòng.
Mòn mỏi mong con lớn với đời
Đôi bàn tay mẹ dựng cơ ngơi
Trưởng thành con cái bay đi hết
Một mình, thân mẹ lại đơn côi.
29. Hoài Niệm 29
Thương con mẹ để các con bay
Chuyên cần chăm sóc một vườn cây
Trước thềm dăm chậu sen, quỳnh, cúc
Bốn mùa hoa quả ngát hương say.
Cam lòng chấp nhận nỗi cô đơn
Ngày ngày đau đáu ngóng trông con
“Mẹ mong chóng tết để làm cỗ
Họp mặt gia đình thỏa tấc son” 2
Mẹ gửi nỗi buồn đến với thơ
Nhờ thơ nói hộ những tâm tư
Lời thơ tha thiết như lòng mẹ
Đau nhói tim con mãi đến giờ.
Đời người thấm thoắt tựa con thoi
Ngẩng mặt lên tường thấy mẹ tôi
Mẹ ạ! tóc con giờ đã bạc
Lòng con nhớ mẹ mãi khôn nguôi .
----------------
1.Nguyên văn câu thơ của mẹ:
“ Ví xưa cứ đóng vai cày
Quanh năm đóng khố thì nay lại nhàn”
2. Nguyên văn thơ mẹ
30. 30 Hoài Niệm
Mãn quµ 8/3
Mong ngày mồng tám tháng ba
Để anh sắm sửa mua hoa tặng mình
Ửng hồng đôi hồng đôi má, lặng thinh
(Hình như vẫn vẹn nét xinh thuở nào)
Không may trời đổ mưa rào
Làm cho cái hẹn hôm nao không thành
Mỉm cười ánh mắt long lanh
“Tặng em cả cuộc đời anh đủ rồi”.
Mõng con trai cíi vî
Mong mãi ngày vui cũng tới rồi
Đón mừng hạnh phúc đứa con tôi
Tám năm đất khách lo đèn sách
Ba sáu xuân đời mới kết đôi
Loan phượng se tơ âu số phận
Bách niên giai lão ấy duyên trời
Gia đình đầm ấm thêm đôi cánh
Sức trẻ tài cao sánh với đời.
1/2012
31. Hoài Niệm 31
N¨m rång ®ãn ch¸u
Rắn sắp về đây để tiễn Rồng
Nhâm Thìn nhìn lại hỏi vui không
Con dâu mới cưới khi chưa hạ
Cháu nội ra đời lúc chớm đông
Đất Quảng tạm xa bà đón cháu
Hà Thành âu yếm cháu nhìn ông
Giá tăng mặc kệ thời suy thoái
Hạnh phúc gia đình thỏa ước mong ./.
12/2012
32. 32 Hoài Niệm
NÕn khãc
Nhân ngày Quốc tế Hạnh phúc 20/3
(Mượn ý Phương Thảo-NgọcLễ)
Nến vàng là bố thân yêu
Nến xanh là mẹ sớm chiều chăm lo
Nến hồng là đứa con thơ
Ba cây chụm lại sáng cho căn buồng
Gia đình ấm những yêu thương
Mong con chóng lớn tới trường mầm non
Sao vì những chuyện cỏn con
Ba cây khuyết một chỉ còn lại hai
Con thơ nước mắt chảy dài
Nến hồng giọt giọt khóc hoài năm canh.
33. Hoài Niệm 33
Nãi víi em
Vuốt cánh tay buông lơi
Cho em vơi cơn mỏi
Xoa bóp tấm lưng trần
Cho nhịp tim đều đặn
Suốt một đời lận đận
Suốt một đời vị tha
Để đến khi về già
Con tim đau hành hạ
Thôi gắng lên em ạ
Con cháu lớn khôn rồi
Dù lo toan vất vả
Vẫn quây quần đấy thôi
34. 34 Hoài Niệm
Đời như cơn gió thổi
Son trẻ gì nữa đâu
Trời cho ta hạnh phúc
Cho chúng mình bên nhau
Anh, đôi bờ sông sâu
Ôm ấp em, dòng biếc
Nguyện bên nhau suốt đời
Từ ngọn nguồn ra biển
Rồi một ngày sẽ đến
Biển ôm ta vào lòng
Thì vui lên em nhé
Tình yêu thêm mặn nồng.
35. Hoài Niệm 35
¤ng tr«ng bµ
Đêm qua trời trở gió
Tim nhịp đập liên hồi
Huyết áp tăng đột biến
Mau mau vào viện thôi
Cháu nội còn nhỏ quá
Bố mẹ bận nuôi rồi
Con gái lo công việc
Tất tả toát mồ hôi
Nhà chẳng còn ai cả
Bệnh viện nào có xa
Thôi đừng phiền con cái
Đã có tôi trông bà
Gắng ăn đi bà nhé
Cháo nguội rồi còn đâu
Cố lên rồi uống thuốc
Kẻo kéo dài còn lâu
36. 36 Hoài Niệm
S«ng CÇu th¬ng nhí
Tặng các bạn lớp Kinh tế vận tải sông
khóa V Đại học GTVT
Có ai về với sông Cầu
Cho tôi gửi niềm thương nhớ
Một thời chiến tranh gian khổ
Bom rơi sóng bạt bến bờ.
Sinh viên đường sông năm cuối
Về đây với cảng Đáp Cầu
Ngày học, đêm quần ngoài cảng
Sao trời rơi đầy sông sâu.
Nhiều đêm dỡ hàng mê mải
Đèn không, trăng sáng trên đầu
Một dải ánh vàng lấp lánh
Kéo dài mãi tận canh thâu.
Liễn Hạ miền quê êm ả
Sông Cầu sóng nước long lanh
Chúng tôi về đây sơ tán
Lòng dân thắm đậm nghĩa tình.
Mặc kệ cho bom Mỹ thả
Đồng quê lúa vẫn trổ vàng
Lớp học, bờ tre nghiêng ngả
Mũ rơm, tiếng trẻ rộn ràng.
37. Hoài Niệm 37
Thanh niên ra tiền tuyến cả
Gái quê cày ruộng thay trai
Chẳng quản đêm ngày vất vả
Quang trành trĩu nặng đôi vai.
Bổ túc”(*) trưa nào cũng học
Gái quê lên lớp ồn ào
Mải mê ngắm “thầy giáo trẻ”
Mắt huyền, tha thiết làm sao!.
“Thày-trò” những đêm trăng sáng
Rủ nhau ngắm dòng sông sâu
Sông trôi đôi bờ lấp loáng
Trăng soi hai bóng chung đầu.
Tốt nghiệp mỗi người mỗi ngả
Học hành, công tác nơi đâu
Vài “thày” hôm nao cũng đã
Quay về làm rể sông Cầu.
Đã hơn bốn chục năm rồi
Nhớ về chốn cũ khôn nguôi
Liễn Hạ chắc giờ vui lắm
Sông Cầu nước vẫn trôi xuôi.
------------
(*) Năm ấy (1967) Ủy ban huyện mở lớp bổ túc văn
hóa cho thanh niên địa phương và đề nghị sinh
viên giảng dạy, chúng tôi tham gia rất tích cực tới
khi tốt nghiệp mới thôi.
38. 38 Hoài Niệm
Vui g h¬n thÕ×
Vui gì hơn thế này chăng ?
Con dâu sinh được một thằng cháu trai
Tùng là bố, mẹ là Mai
Có con là Bách “mấy ai sánh bằng!”*
Tóc mềm êm mượt như nhung
Mắt đen như hạt nhãn lồng sáng trong
Ấp ôm bầu sữa thơm nồng
Má xinh thêm ửng, môi hồng thêm tươi
Mai sau cháu lớn nên người
Như loài tùng bách giữa đời hiên ngang
Dù cho gió núi mưa ngàn
Cây ngay vẫn nẩy muôn vàn chồi xanh
Ông mong cháu lớn nhanh nhanh
Thông minh khỏe mạnh học hành chăm ngoan...
Ngủ ngon trong giấc mộng vàng
Ông ngồi ngắm cháu muôn vàn thương yêu.
11/2012
--------------
*Lời nói vui của một người bạn
39. Hoài Niệm 39
III. VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ
VIỆT NAM
*********************
Kh¾c kho¶i
Tặng những người vợ có chồng đi biển
Quê nhà khắc khoải mong tin nhạn
Rời bến tàu đi mấy tháng rồi !
Bám biển quăng chài nơi hải đảo
Canh chừng chống giặc chốn xa xôi
Trưa nồng, thấp thỏm khi giông bão
Đêm lạnh, âu lo lúc tối trời
Những muốn tàu về đầy ắp cá
Bao giờ hết giặc biển ta ơi !
40. 40 Hoài Niệm
ChuyÖn mét ngêi con g¸i
ViÖt Nam
Tôi gặp em trong một ngày thi hội
Theo điệu đàn dìu dặt tiếng thơ ngâm
Những vần hoa da diết ý thâm trầm
Giọng em đọc ân cần tha thiết quá
Lúc bổng lúc trầm trải nỗi lòng khôn tả
Dẫn tâm hồn trở lại những ngày xa…
Bốn lăm năm qua, tuổi mới vừa mươi tám
Hưởng mối duyên đầu em lên xe hoa
Nhưng không lâu chưa trọn tuần trăng mật
Chồng yêu thương đã xách súng lên đường
Tuổi đôi mươi nhận tấm bằng liệt sỹ
Ôm cô đơn thổn thức giữa đêm trường.
Sức đang xanh em đành đi bước nữa
Lại một lần chồng xách súng ra đi
Ngày chiến thắng em đón chàng dũng sỹ
Mảnh đạn trong đầu,trên ngực tấm huân chương.
Chăm sóc chồng với cả nỗi yêu thương
Không quản ngại nuôi các con thành đạt
Nhưng ngờ đâu vết thương xưa tái phát
41. Hoài Niệm 41
Chồng lúc tỉnh lúc say, khi ngây khi dại
Ngỡ vợ là thù, trút cả nỗi hờn căm.
Rồi tơ tưởng, lại kiếm tìm nhân ngãi
Đuổi em đi, giữ người tình ở lại
Nỗi u mê tan nát cả trăng rằm…
Nén cõi lòng, em nuốt lệ vào trong
Gửi tâm sự với vần thơ điệu nhạc
Tìm vui thú trong những ngày công tác
Góp sức mình cho đường phố thêm vui
Bao vướng mắc nhờ có em hòa giải
Bao nỗi buồn nhờ có em an ủi
Hạnh phúc trở về cho những lứa đôi
Hàng xóm thương em, em vơi bớt ngậm ngùi.
Ôi, em gái Việt Nam người mà tôi yêu mến
Cúi chào em người vợ thảo mẹ hiền
Đất nước biết chăng những người con như thế
Có áng thơ nào ca ngợi hết công em.
42. 42 Hoài Niệm
ChuyÖn mét n÷ thanh
niªn xung phong
Em ngồi đây mái đầu dăm sợi bạc
Đôi tay gầy ôm ấp đứa em thơ
Chiếc giường đơn mỏng mảnh chiếu manh hờ
Vài em nhỏ ngồi bên chờ sữa nóng
Sức yếu rồi đôi tay còn lóng ngóng
Tuổi xuân đời đẹp nhất đã qua đi
Trở về đây khi quá lứa qua thì
Em đơn lẻ giữa dòng đời trôi nổi
Nhận tấm huân chương sống giữa lòng Hà Nội
Vết thương thù bòn rút tấm thân côi
Gia đình riêng, mơ chẳng có nữa rồi
Đành chọn bạn ở chung cùng cảnh ngộ
Trợ cấp còm, tiền hưu, thôi tạm đủ
Em mở lòng trông giữ trẻ nhà bên
Nghe i oe cho vợi bớt ưu phiền
Đem nhân ái thay cho tình mẫu tử
43. Hoài Niệm 43
Sống bên em như bên mẹ hiền từ
Luôn chiều chuộng bón chăm từng giọt sữa
Trong hồn trẻ như thêm người mẹ nữa
Sự cưng chiều như thể được nhân đôi
Bao năm qua đứa bé lớn khôn rồi
Và đất nước thêm những tâm hồn khỏe
Thân trai tráng vẫn ấm bàn tay mẹ
Em góp phần nhỏ bé với giang san
Thời chinh chiến dẫu khó khăn chẳng quản
Lúc thanh bình tình nghĩa vẫn kiên trung
“Đời như biển rộng muôn trùng
Em như hạt muối làm nồng đại dương”1
.
---------------------
1.Thơ Trần Đại-Đình Lang
44. 44 Hoài Niệm
Hßn Väng Phu
Nơi đất trời xứ Lạng
Vọng phu, núi một hòn
Mang hình người thiếu phụ
Hóa đá đứng bồng con.
Con nép vào vai mẹ
Mẹ âu yếm ôm con
Mắt nhìn nơi xa thẳm
Trông chồng, dạ sắt son.
Chàng ở đâu hỡi chàng
Sao không về với con ?
Nơi chân trời góc bể
Em nhớ, lòng héo hon!.
Chàng ở chốn sa trường
Trên mình đầy vết thương
Gửi thân tàn đâu đó
Hay xác vùi trong sương ?
Hay chàng nơi góc bể
Cô đơn chốn chân trời
Gặp bão bùng, cướp biển
Thân chìm ngoài xa khơi ?
45. Hoài Niệm 45
Hay chàng vui duyên mới
Với vợ mới yêu thương
Rồi quên đi nỗi nhớ
Sống cuộc đời đế vương ...
Em vẫn chờ vẫn đợi
Chàng vẫn bặt tăm hơi
Rồi một đêm dông gió
Hóa đá,...hồn chơi vơi.
Thân em dù ở lại
Hồn em bay khắp nơi
Tìm chàng nơi góc bể
Hay tận chốn chân trời.
May có ngày gặp lại
Dù tại chốn xa xôi
Cùng chàng vui đoàn tụ
Vơi đi nỗi ngậm ngùi.
Ôi! kiếp người thiếu phụ
Lòng trong trắng thủy chung
Chồng nơi đâu chẳng rõ
Chịu nỗi đau không cùng .
Đá dường như xám lại
Cây xanh lá úa màu
Trời vẫn sâu thăm thẳm
Mây trắng trôi về đâu !.
46. 46 Hoài Niệm
Hßn Trèng M¸i
Tạo hóa dựng lên giữa biển trời
Đôi hòn Trống Mái đứng chơi vơi
Trống trông ngạo nghễ khum khum cánh
Mái tỏ yêu thương nép nép người
Mê mải bên nhau nhìn sóng gợn
Say sưa chung bóng ngóng mây trôi
Phải chăng kiếp trước tình không đặng
Hóa đá bên nhau giữa cõi đời.
Hóa đá bên nhau giữa cõi đời
Mối tình chung thủy hận khôn nguôi
Thôi thì kiếp trước không chung bóng
Đành để đời sau chẳng cách rời
Vũ trụ trăm năm còn biến đổi
Đôi hòn ngàn thuở vẫn song đôi
Tình yêu hóa đá thành bất tử
Một tấm gương soi sáng đất trời.
47. Hoài Niệm 47
ThÞ Mçu
Lẳng lơ nghiêng ngả cả sân đình
Mắt liếc trận cười át tiếng kinh
Bất chấp lệ làng câu tiết nghĩa
Đâu còn phép nước đức đoan trinh
Cái nếp gia phong không cần giữ
Khát vọng yêu đương vẫn hết mình
Đem cả đam mê vào cửa Phật
Để cho người thiện vướng oan tình.
49. Hoài Niệm 49
IV. TÌNH YÊU HÀ NỘI
*******************
C¸i thuë ngµy xa
Cái thuở ngày xưa em nhớ không
Đêm thu vằng vặc ánh trăng ngân
Cùng nhau dạo bước trên đường vắng
Lá sấu rơi đầy vướng bước chân.
Buồm căng lướt nhẹ sóng hồ Tây
Trong nắng mùa thu gió lắt lay
Để mặc tiếng thầy trên bục giảng
Thả hồn theo những áng mây bay.
Tan trường trò tản tới muôn phương
Là úa rụng rơi khắp nẻo đường
Với tay hái vội nhành hoa sữa
Để sách em cầm đậm sắc hương.
50. 50 Hoài Niệm
Nhà thờ Cửa Bắc dáng uy nghi
Em đứng bên anh chẳng nói gì
Thoang thoảng hoàng lan tràn góc phố
Dịu dàng như níu bước chân đi.
Ánh mắt em nhìn bao mến thương
Tim anh thổn thức suốt đêm trường
Bao nhiêu kỷ niệm thời xưa ấy
Mãi đến bây giờ vẫn vấn vương.
51. Hoài Niệm 51
C¬n ma chiÒu Hµ Néi
Hà Nội chiều mưa ướt đầm vai áo
Gió Tây hồ lơi lả tóc em bay
Giọt mưa rơi ướt đẫm làn môi nhỏ
Sao ngọt ngào như tự đảo về đây
Làn mưa bay trong nỗi nhớ dâng đầy
Đưa trở lại buổi hẹn hò hôm ấy
Trên ghế đá chiều mưa, buồn biết mấy
Đôi chúng mình thổn thức phút chia tay
Vai kề vai, ngày mai… thôi đành vậy
Chẳng nên lời môi lại gắn làn môi
Hương nồng mặn nước mưa hòa nước mắt
Nụ hôn đầu rạo rực mãi khôn nguôi…
Nơi đảo xa bão tố lắm anh ơi
Tay chắc súng anh giữ trời biển rộng
Mắt căng mắt, tai nghe ngàn gió lộng
Anh lắng tìm tiếng vọng tự phương em
52. 52 Hoài Niệm
Dẫu biết anh nước ngọt khát đêm đêm
Mà phố vắng mưa rơi tràn ngập lối
Tha thiết quá cơn mưa chiều Hà Nội
Ôi! ước gì em gửi nó cho anh
Mưa, mưa mãi, mưa hoài rồi cũng tạnh
Chẳng phút nào em chẳng nghĩ về anh
Ở nơi đó quân thù luôn rình rập
Anh canh trời cho tổ quốc tươi xanh.
53. Hoài Niệm 53
Hoµi niÖm
Tặng em cả một tình yêu Hà Nội
Anh viết tặng em bài thơ về Hà nội
Nơi đất trời gắn bó cuộc đời anh
Với đời em như cội nối liền cành
Ôm mộng đẹp mỏng manh thời thơ trẻ…
Sáng sớm nay phố phường sao lặng lẽ
Gió heo may đang gọi tiết thu về
Hai bên đường lay lắt những hàng me
Vàng theo gió lá rơi đầy thảm cỏ…
Nhớ không em những mùa thu tuổi trẻ
Ngày khai trường nhộn nhịp bước chân đi.
Thoáng nhìn nhau sao chẳng nghĩ suy gì
Tình thấp thoáng mơ màng theo ngọn gió.
Ngồi nghe giảng, mắt nhìn qua cửa sổ
Sóng ru thuyền nũng nịu nước hồ Tây
Chốn chân trời dìu dịu áng mây bay
Thả tâm trí trôi dài theo cánh sóng…
54. 54 Hoài Niệm
Nhớ không em những trưa hè nóng bỏng
Sấu rơi đầy như níu bước chân đi
Đường Thanh Niên xanh biếc nhg làn mi
Từng đốm nắng lập lòe khoe trước mặt...
Rồi những đêm dưới đèn khuya hiu hắt
Hương sữa nồng thoang thoảng gió hồ Tây
Điệu nhạc buồn nghe văng vẳng đâu đây
Tim rạo rực đam mê và khát vọng…
Quên sao được những đêm ngày báo động
Bom Mỹ gào tan nát cả không gian
Theo cơ quan lên xóm núi thôn ngàn
Anh ở lại cùng gian nan trực chiến
Dù xa cách với cơm canh vơi thiếu
Vẫn đêm ngày lo lắng nhớ về nhau …
Đến hôm nay tóc bạc trắng trên đầu
Thời son trẻ đã lui về quá khứ
Chuyện xưa cũ mà dường như chẳng cũ
Nhắc tới hoài mà cứ thấy vui vui
Nhưng sao vui lại thoáng những ngậm ngùi
Như luyến tiếc thời gian không trở lại.
Đời là thế, em ơi thôi đừng ngại
Chớ hững hờ cho hoài niệm phôi phai
Để những khi ôn lại quãng đường dài
Hãy nguyện ước được bên nhau mãi mãi.
55. Hoài Niệm 55
Ký øc “tiÕng leng keng”Ký øc “tiÕng leng keng”
Nhân đọc “Tiếng leng keng“
của TG Đặng Tuấn Phong
Nhớ ngày xưa Hà Nội còn xe điện
Tôi vẫn thường đứng ngóng tiếng leng keng
Trên đường sắt vài toa tàu ì ạch
Điện trên cần tóe lửa ánh sao đêm
Từ hồ Gươm, xanh sóng nước êm đềm
Tàu đón khách qua nẻo đường góc phố
Cầu Giấy,Thụy Khuê, Bạch Mai,Yên Phụ
Chở muôn người, nhộn nhịp đất ngàn thu
Cứ cuối tuần nghỉ học trở về quê
Chiếc vé năm xu theo tàu về với mẹ
Ngồi trên toa tôi ngắm nhìn lặng lẽ
Người lái tàu chân dậm: tiếng leng keng
Còn nhớ mãi ông già, người hát xẩm
Đàn trên tay, run rẩy bước lên tàu
Bài “Lỡ bước*…” điệu buồn sao sâu thẳm
‘Sang ngang”* rồi đời biết dạt về đâu.
56. 56 Hoài Niệm
Tàu đã chạy xa dần vào ký ức
Đường bây giờ rộn rịp chuyến xe đưa
Mấy chục năm rồi con tim còn thổn thức
Phút êm đềm bóng dáng những ngày xưa
Như đưa trẻ đi xa, nay được trở về nhà
Nhìn đất thủ đô như hư như thực
Để hôm nay trên đường đời náo nức
Ký ức hiện về, rạo rực tiếng leng keng.
-------------
* Bài thơ “Lỡ bước sang ngang “ của Nguyễn Bính
57. Hoài Niệm 57
Mét ngµy trªn phè
Một ngày lang thang trên phố
Trời thu xanh biếc thủ đô
Hồ Tây êm đềm sóng vỗ
Nhà cao soi bóng mặt hồ.
Cổ Ngư dập dờn nhánh phượng
Gió trời thoang thoảng đưa hương
Trên hồ đôi sâm cầm nhỏ
Chao mình nghiêng mỏ thân thương.
Mải nghe chuông chùa Trấn Võ
Vẳng như có tiếng ai chào
Người xe ồn ào qua ngõ
Tiếng đời gõ nhịp xôn xao.
Chợ hoa Nghi Tàm Quảng Bá
Sắc tươi rực một góc trời
Em thơ ửng hồng đôi má
Nụ cười thắm đỏ trên môi.
58. 58 Hoài Niệm
Hồ Gươm mây chiều tắt nắng
Sương mờ tơ liễu bay bay
Cô gái áo dài trinh trắng
Thả hồn theo gió say say.
Đêm còn lang thang trên phố
Ngẩn ngơ chẳng nhớ lối về
Không gian ngạt ngào hoa sữa
Êm đềm khúc nhạc say mê.
Mảnh đất bầu trời Hà Nội
Nơi tôi sống cả cuộc đời
Mỗi một nóc nhà góc phố
Thấm vào máu thịt trong tôi.
Cho dẫu từng ngày thay đổi
Vẫn vang hào khí một thời
Để cho mỗi lần ra phố
Bồi hồi xúc động khôn nguôi.
59. Hoài Niệm 59
Mét câi ®i vÒ *
Nhân dịp ca sỹ Khánh Ly về Hà Nội
biểu diễn nhạc Trịnh
Hồ Tây chiều nay nắng vàng như vẫy gọi
Bầy sâm cầm chao liệng ánh gương soi
Giọng hát Khánh Ly lắng trầm trong hoài niệm
“Ngày trở về”** bao khát vọng chơi vơi.
Bao nhiêu năm rồi xa cách lắm người ơi
Nơi cát bụi nghe như lời thầm hỏi
Đang nhớ ai đây, ơi cõi đời mệt mỏi
Mong có ngày Hà Nội trả lời tôi.
Và hôm nay em đã đến đây rồi
Bảy chục tuổi vẫn còn trong giọng hát
Trĩu vai gầy, nắng buồn qua ánh mắt
Trong mê chiều, hoa trắng, áo em bay.
Đường bốn mùa trong nắng bướm ong say
Đời hết âm u đang gọi mùa thu tới
Lá thơm tho hết khô vì chờ đợi
Giọt lệ đời rớt xuống đẫm làn môi.
60. 60 Hoài Niệm
Người xưa ơi nước mắt hoen my rồi
Bao nhiêu năm ta rời xa chốn cũ
Mái ngói thâm nâu những đêm dài không ngủ
Cung phím chờ sâu lặng đến hoang vu.
Hồn anh đã về nơi chốn nào trú ngụ
Mong từng giờ, sỏi đá vẫn chờ anh
Một bó hoa thơm cho một người nằm xuống
Như cây rừng ngàn thuở vẫn tươi xanh.
Hôm nay em về, bàn tay buông lối ngõ
Đứng lặng nhìn bia đá vẫn đang đau
Cho dẫu mưa bay đất trời đang biến động
Thì muôn đời sỏi đá vẫn thương nhau.
Tạm biệt anh ngày mai em đi nhé
Đất Hà thành sương ướt đẫm cơn mê
Trên đường phố hai hàng cây thắp sáng
Như quê hương rộng mở cõi đi về.
5/2014
-----------------------
* Trong bài có sử dụng những ý, câu, từ trong các
bài hát của Trịnh Công Sơn
**Tên gọi đêm biểu diễn của Khánh Ly tại Hà Nội
(9/5/2014)
61. Hoài Niệm 61
Cầu Giấy (1884-1885)
Ng¾m ¶nh CÇu GiÊy xa
Lặng nhìn Cầu Giấy tấm hình xưa
Cát bụi thời gian trải nắng mưa
Cây gạo lặng lờ soi sóng gợn
Chiếc cầu cổ kính ngóng thu đưa
Bâng khuâng mái rạ hồn kim cổ
Phảng phất đình thiêng bóng nguyệt mờ
Những muốn tìm sâu trong lớp bụi
Chút làn hương nhẹ của ngày xưa.
62. 62 Hoài Niệm
Sö vµng CÇu GiÊy
Cầu Giấy hôm nay, một chặng đường
Tinh hoa truyền thống tự muôn phương
“Hăng Ry”1
xác bỏ hồn kinh hãi
“Công Tích”2
đền ghi chí quật cường
Giấy, Cốm, Vàng, Nhang 3
: bao cổ nghệ
Mỗ, La, Canh, Cót 4
: tứ danh hương
Mười lăm năm5 ấy công xây đắp
Lên Quận, trang vàng sử một chương.
2/2012
----------------
1. Henri Rivière tướng Pháp bị giết chết trong trận
chiến với quân Cờ Đen tại Cầu Giấy năm 1883.
2.Trần Công Tích, tướng quân triều Lý có công lớn
trong cuộc chiến chống quân Tống.
3.Các nghề truyền thống của Cầu Giấy. Vàng ở
đây là vàng mã, giấy tiền.
4.Tên bốn làng xã gồm Hạ Mỗ, Tây Mỗ, Đại Mỗ;
La Nội, La Khê, Ỷ La; Vân Canh, Hương Canh; Hạ
Yên Quyết, Thượng Yên Quyết, xưa thuộc huyện Từ
Liêm, nay thuộc quận Cầu Giấy, nổi tiếng về
truyền thống văn hóa, hiếu học 5.Quận Cầu Giấy
thành lập tới nay tròn 15 năm.
63. Hoài Niệm 63
V. TÌNH YÊU
THIÊN NHIÊN, ĐẤT NƯỚC
************
B·i biÓn vµ emB·i biÓn vµ em
Bãi tắm chiều nay biển thẫm màu
Em vờn nước biếc, gió vờn nhau
Thân thon nét lượn, ghen làn sóng
Mắt liếc say tình, đắm biển sâu
Chân ngọc duỗi dài khua gấp gấp
Tay ngà quạt nước vẫy mau mau
Vô tình cát mịn vương trên tóc
Lấp lánh như sao lạc xuống đầu.
B·i Ch¸yB·i Ch¸y
Chiều nay Bãi Cháy nắng long lanh
Gió thổi, thuyền trôi, mặt nước xanh
Lửa đỏ, tro tàn, đâu chẳng thấy
Em nhìn đăm đắm cháy lòng anh.
64. 64 Hoài Niệm
B·o lôt miÒn TrungB·o lôt miÒn Trung
Năm nay chịu thiên tai nhiều quá
Bão giông dồn khắp cả miền Trung
Bão gây lụt úng khắp vùng
Lụt ngoài Hà Tĩnh lụt trong Khánh Hòa
Làn sóng bạc nhạt nhòa nước mắt
Dân miền Trung ngửa mặt trông trời
Tay gầy vẫy gió chơi vơi
Mắt buồn trẻ nhỏ mong người đón đưa.
Cành lá gẫy xác xơ cành lá
Mái nhà nghiêng tơi tả mái nhà
Em thơ nước mắt chan hòa
Lần tay lật cuốn giáo khoa đẫm bùn
Có em nhỏ thương con chó nhỏ
65. Hoài Niệm 65
Lấy chậu nhôm đội chó lên đầu
Chân lần dưới lớp bùn sâu
Thân chìm trong sóng nước ngầu phù sa…
Dân cả nước dõi theo từng bước
Chăm lo cùng khúc ruột miền Trung
Xin chia sẻ nỗi khốn cùng
Xin trao trọn cả tấm lòng cảm thông.
Người có áo sẻ chia quần áo
Kẻ có cơm chia cháo sẻ cơm
Cầu mong sao dứt nguồn cơn
Bão giông tan hết sớm hôm vui vầy.
66. 66 Hoài Niệm
Dân bám đất sống nhờ vào đất
Đất nuôi cây, đất chắc nhờ cây
Ai ơi đừng phá rừng này
Đừng đem đất quý trao tay cho người
Đừng vì lợi, hám tiền, tham bạc
Moi tài nguyên, đục thác, khoan đồi
Trời thương, trời để yên vui
Đất thương, đất để cho đời phồn vinh
Dân nước mình thông minh là thế
Truyền thống xưa đâu dễ phôi phai !…
Ngẫm sâu, cất tiếng thở dài
Chân trời ánh nắng ban mai sáng dần.
11/2010
68. 68 Hoài Niệm
BiÓn ®¶o vµ tæ quèc
Tổ quốc ta trong dáng hình chữ ét (S)
Chiếc lưng còng mang ách nặng trên vai
Đầu nón lá trải bao đời vất vả
Bốn ngàn năm quằn quại những đêm dài
Lưng tựa vững dãy Trường Sơn vĩ đại
Mắt dõi nhìn hướng biển rộng mênh mông
Thềm lục địa nối khơi xa một dải
Có đảo ta canh gác giữa muôn trùng
Vì thống nhất triệu người con ngã xuống
Để hôm nay hai nửa đã gắn liền
Nhưng tổ quốc vẫn còn chưa trọn vẹn
Biển quê nhà sao chẳng được bình yên.
Hoàng Sa đang quằn quại những đêm đêm
Trong tay giặc vẫn là con của mẹ
Biển nồng mặn máu anh hùng dũng sỹ
Để quê hương thương nhớ đến khôn cùng
69. Hoài Niệm 69
Đảo Trường Sa vẫn kiên cường trung dũng
Cây Phong Ba trước bão ngẩng cao đầu
Ngôi chùa nhỏ mái tươi màu ngói đỏ
Thỉnh chuông chùa cho vọng tới năm châu
Đảo xa ơi nơi chân trời yêu dấu
Mẹ lưng còng vẫn ngóng các con đây
Bia chủ quyền muôn ngàn năm còn đấy
Lưỡi gươm thần mài sắc dưới trăng thâu
Tổ quốc ta trải bao đời chiến đấu
Xác quân thù chất đống, đỏ dòng sông
Lửa truyền thống vẫn ngàn năm cháy bỏng
Chúng bay vào vùi xác giữa biển Đông./.
70. 70 Hoài Niệm
Chïm th¬ du kÞch
xuyªn ViÖt
1.§êng Trêng S¬n
Đường vào Nam một ngày xuân
Con đường vạn lý vui chân dặm trường
Trường Sơn nặng những yêu thương
Tóc sương thăm chốn chiến trường năm xưa
Cuộc đời bao trải nắng mưa
Một thời trai trẻ có thừa gian lao
Cây rừng vờn gió lao xao
Trường Sơn xẻ dọc năm nào là đây
Lèn đá bướm trắng vẫn bay
Rau rừng, măng đắng vẫn say dấu giày
Ngất ngây như vẳng đâu đây
Bài ca “Lá Đỏ” những ngày năm xưa
Lá đỏ giờ đã hết mùa
“Tiền phương em gái” đã vô Sài Gòn …
71. Hoài Niệm 71
Nghĩa Trang Trường Sơn
Tôi vào viếng mộ Trường Sơn
Trong khu rừng nhỏ gió vờn trời mây
Bạt ngàn mộ dưới rừng cây
Hồn liệt sĩ tỏa hương bay ngày ngày
Đá xưa đã vẹt dấu giày
Máu xương chiến sĩ thấm đầy Trường Sơn
Mây mù ấp ủ yêu thương
Cây rừng phủ nhánh hoa thơm lên mồ
Bên đường vách đá lô xô
Chân trời núi núi nhấp nhô giăng thành
Nghiêng mình vái lạy các anh
Lên xe tiếp bước quân hành ngày xưa.
72. 72 Hoài Niệm
2.ViÕng th¨m §ång Léc
Tôi về Đồng Lộc chiều nay
Mười ngôi mộ đã phủ đầy hoa thơm
Đỉnh đồng lan tỏa khói hương
Cây bồ kết phủ yêu thương lên mồ
Đất trời như ngẩn như ngơ
Mười o trinh nữ bây giờ nằm đây
Bết bùn tóc gió lắt lay
Hoa bồ kết tỏa hương say ngày ngày
Em ơi, bồ kết nơi này
Viếng em một nhánh cho dày tóc mây
Trên trời mây trắng bay bay
Dưới này tôi đứng nơi này khóc em.
5/2010
73. Hoài Niệm 73
3.Phong Nha
Xuống tàu qua tuyến sông Son
Càng đi càng thấy nước non hữu tình
Phong Nha động đẹp Quảng Bình
Trên non dưới nước như mình với ta
Nước in bóng núi xa xa
Non trùm lên nước, nước hòa trong non
Hang sâu, nước chảy đá mòn
Hồng hoang một thuở như còn nơi đây
Ngất ngây như tỉnh như say
Lên xe chào chốn Thiên thai giữa đời…
5/2010
74. 74 Hoài Niệm
4.§µ L¹t
Đường vô Đà Lạt chiều nay
Nắng chang chang nắng, mây bay ngang trời
Đây rồi, Đà Lạt ta ơi !
Long lanh mặt nước in trời mộng mơ
Giáo đường vẫn đứng suy tư
Sân gôn Đà Lạt như chờ đợi ai
Long lanh trong ánh ban mai
Mi mô da lá đọng vài giọt sương
Thác Pren, hồ Xuân Hương
Chưa mưa, trơ đáy vẫn say lòng người
“Dốc Tình” còn đó chơi vơi
“Thung Tình Yêu”ngát cho người ngẩn ngơ
Hoa bay như mộng như mơ
“Hồ Than Thở” chẳng bao giờ thở than
Ngày về nắng vẫn chang chang
Vẫy chào Đà Lạt ngút ngàn thông reo…
5/2010
76. 76 Hoài Niệm
6.. Sµi Gßn
Sài Gòn thành phố ta ơi
Thành mang tên Bác rực trời cờ hoa
Thanh gươm mở cõi sơn hà
Non sông một dải chan hòa niềm vui
Trải bao cay đắng ngọt bùi
Ba mươi lăm năm, thắm nụ cười trên môi
Dù cho mưa gió dập vùi
“Ngọc viễn đông” vẫn rạng ngời núi sông
Dân Nam cũng giống Lạc Hồng
Vẫn mong về chốn cha rồng mẹ tiên
- Có ai về lại Long Biên
Trời Nam xin gửi nỗi niềm nhớ mong
- Mai tôi về lại sông Hồng
Có ai về với Thăng Long thì về !
5/2010
77. Hoài Niệm 77
7. Cµ Mau
Phương Nam đất mũi ta ơi
Hôm nay mới tới đất trời Cà Mau
Trời xanh xanh ngắt một màu
Dưới tàu trắng những mái đầu phong sương
Đây rồi đất mũi thân thương !
Mũi tàu lướt sóng đại dương nghìn trùng
Ngọn cờ trước gió vẫy vùng
Phương nam điểm đất cuối cùng là đây?
Gió bay lồng ngực căng đầy
Đước Cà Mau rễ cắm dày đất sâu …
5/2010
78. 78 Hoài Niệm
8. Cñ Chi
Củ Chi đất thép thân thương
Đất kiên cường giữa chiến trường gian lao
Hầm sâu lớp lớp chiến hào
Đất dày thấm đậm máu bao anh hùng
Ngày đêm bom lửa mịt mùng
Dân bám đất, đất xẻ mình ôm dân …
Ngày hôm nay dân Việt khắp xa gần
Đến thăm lại nhánh hầm sâu địa đạo
Ngồi ôn lại những ngày gian lao ấy
Nhấm củ sắn bùi thấm đậm những thương đau…
Rời địa đạo vào thăm đền Bến Dược
Nơi tôn thờ hàng vạn vạn anh linh
Thắp nén hương thơm
Kính cẩn cúi nghiêng mình
Những liệt sĩ hi sinh vì tổ quốc
Cho dân tộc cho tương lai đất nước
Cho cuộc đời rạng rỡ ánh bình minh
Các anh ơi! Đất nước đã thanh bình
Các anh nghỉ cho đất mình tươi mãi…
5/2010
79. Hoài Niệm 79
9. C«n §¶o
Xuống tàu đến với Côn Lôn
Con tàu ngược gió, sóng cồn đảo chao
Trời cao lấp lánh ánh sao
Biển đen gió quậy nước trào chơi vơi
Kia rồi, Côn Đảo ta ơi !
Cụm đảo nổi giữa sắc trời bình minh…
Hôm nay đây khi đất nước đã thanh bình
Chúng tôi tới nghiêng mình nơi bia mộ
Nghe thuyết minh như nghe lời tâm sự
Giọng nghẹn ngào khi kể lại những thương đau
“Núi Côn Lôn đã chất đầy xương máu
Đất Côn Lôn năm sáu lớp xương người
Mỗi bước chân che lấp một cuộc đời
Mỗi tảng đá là một trời đau khổ
Nghĩa địa Hàng Dương bao xác vùi dưới mộ
Hết lớp này lớp khác giập lên trên
Mặt phẳng lỳ không mô đất nhô lên
Không bia mộ không tên và không tuổi”1
Chúng tôi đứng đây im lìm nghe gió thổi
Như từ đất vọng về bao tiếng gọi thương đau.
Cây trứng gà nghiêng trước mồ chị Sáu
Tán cây rừng ấp ủ nhánh hoa lê
Giọng chị hát năm xưa từ sâu thẳm vọng về
Như rung động cả một trời Côn Đảo.
80. 80 Hoài Niệm
Những Hòn Vung, Hòn Bà huyền ảo
Còn ghi sâu bao giông bão cuộc đời
“Gió đưa cây cải về trời
Rau Răm ở lại chịu đời đắng cay2
”
Tàu rời Côn Đảo đêm nay
Trăng luồn trong đám mây bay âm thầm
Nằm nghe sóng biển rì rầm
Tôi về mang cả trăng rằm về theo…
5/2010
------------------
1.Chữ in ngiêng trong bài là lấy từ cuốn sách giới
thiệu về Côn Đảo
2. Khi Nguyễn Ánh đóng quân tại Côn Đảo, định
cho con trai là hoàng tử Cải mới 5 tuổi theo Bá Đa
Lộc sang Pháp cầu viện đánh Tây Sơn. Vợ Nguyễn
Ánh là bà Phi Yến, tên tục là Lê thị Răm, đã
khuyên chồng không nên làm việc đó. Nguyễn Ánh
tức giận giam bà trên một hòn đảo, nay gọi là Hòn
Bà. Khi Tây Sơn đánh chiếm Côn Đảo, Nguyễn
Ánh bỏ chạy, không cho bà đi theo. Hoàng tử Cải
khóc đòi mẹ, bị Nguyễn Ánh nắm cổ quăng xuống
biển, xác dạt vào bờ được dân chôn và lập miếu
thờ gọi là miếu Cậu. Bà Phi Yến ở lại đảo sau bao
đau khổ đã chết và được dân lập miếu thờ gọi là
miếu Bà. Câu ca dao trên nói về sự kiện này.
81. Hoài Niệm 81
10.HuÕ cña t«i
Thân thương Huế của tôi ơi !
Đất Cố đô dưới khung trời mộng mơ
Ngọn cờ trước gió phất phơ
Ngọ Môn, Thành cổ bây giờ còn đây
Rêu xanh phủ kín dấu giầy
Vết xưa xe ngựa chứa đầy phong sương
Nước còn ấp ủ tang thương
Sông Hương sóng gợn vấn vương con đò
Đèn hoa đỏ rực đôi bờ
Đêm đêm văng vẳng điệu hò nam ai
Tiếng chuông Thiên Mụ ngân dài
Cầu Trường Tiền, lược chải hoài tháng năm
Hỏi thăm cô gái trên sông
Ngày nay chắc đã “từ trong tới ngoài
Thơm như hương nhụy hoa lài
Sạch như nước suối ban mai giữa rừng”
Nay dù cách Huế ngàn trùng
Vẫn mang dáng Huế trong từng bước đi …
. 5/2010
82. 82 Hoài Niệm
11.Dßng Th¹ch H·n
Thạch Hãn sông xanh .
Sao một thời đã trở thành sông máu
Trí kiên trung, nỗi căm thù nung nấu
Tám mốt ngày ngót vạn lính hy sinh
Quyết vượt sông bao chiến sĩ quên mình
Xương và máu nhuộm thắm dòng Thạch Hãn.
Nay đã êm, dòng trôi cùng năm tháng
Nước xanh rờn, sông vẫn chảy về xuôi
Mang trên mình ngàn vạn cánh hoa tươi
Của lính cũ viếng anh linh đồng đội.
Nghe văng vẳng đâu đây tiếng bom thù đang dội
Xen tiếng người rầm dập bước chân đi
Chiến công dồn, vang tới tận Pa-ri
Dâng xương máu để cho ngày chiến thắng…
83. Hoài Niệm 83
Chúng tôi đến đây, trước tượng đài đứng lặng
Lắng nghe lời đồng đội dưới dòng sâu
Thuyền, thuyền ơi! qua sông nhè nhẹ máy
Kẻo át lời tâm sự vọng về đây
Người, người ơi! nước mắt đừng tuôn chảy
Hồn anh hùng đang nghỉ dưới hàng cây.
Trời hôm nay xanh thẳm, áng mây bay
Nhưng biển rộng, nước vẫn còn nổi sóng
Khi quân thù chẳng bao giờ vắng bóng
Đang rập rình cướp đảo suốt ngày đêm
Các anh xưa vì đất nước đứng lên
Chúng tôi quyết giữ biển trời đẹp mãi
Theo tiếng cha ông tự ngàn xưa vọng lại
Nguyện giữ gìn chọn vẹn nước non ta
Cho Thạch Hãn, đôi bờ, vĩnh viễn nở đầy hoa./.
7/2013
84. 84 Hoài Niệm
12. Suy nghÜ trªn chÆng ®êng
xuyªn ViÖt
Tôi vào Nam trong một ngày xuân mới
Lúc đất trời phơi phới buổi thanh xuân
Đường vạn dăm, tóc phủ làn sương trắng
Nào xá chi lúc nắng sớm mưa chiều
Khi con người đang sống giữa thương yêu
Và đất nước đang thuận chiều đổi mới.
Đi dọc Trường Sơn
Tới miền đất mũi
Ra vùng hải đảo
Vào tận hang sâu…
Nhìn non sông tươi đẹp muôn màu
Tim rạo rực tuôn trào bao cảm xúc !
Hồn dân tộc mấy ngàn năm hun đúc
Cho non sông gấm vóc có ngày nay
Bạn có hay, để có nước non này
Đã phải trải bao nhiêu ngày máu lửa ?
Bao người mẹ, bao nhiêu đêm mất ngủ?
Sống mỏi mòn đau đáu nhớ mong con
“Thắng lợi lớn từ đau thương to lớn
Ai đếm khăn tang, ai đong máu chiến trường”*
Để hôm nay trên khắp các nẻo đường
Đâu cũng có những nghĩa trang liệt sĩ
85. Hoài Niệm 85
Bao ngôi mộ, bao tượng đài hùng vĩ
Nhắc nhở ta hãy sống tốt hôm nay
Ăn trái cây dù chua ngọt đắng cay
Xin hãy nhớ tới ai trồng cây đó
Ngọn sóng xô luôn gắn liền với gió
Nước có tuôn luôn nhớ trở về nguồn
Và con người dù thơ dại lớn khôn
Xin hãy sống thủy chung cùng đất nước
Cùng dân tộc đang hướng lên phía trước
Giữ vẹn tròn biển đảo của ta đây…
Tôi về Hà Nội hôm nay
Mà lòng nhớ mãi những ngày phương Nam.
5/2010
------------------------
*Trích trong văn bia tại đền Bến Dược (Củ Chi)
86. 86 Hoài Niệm
C¶nh s¾c SÇm S¬n
ng¾m tõ §éc Cíc
Độc Cước hòn non giữa đất trời
Đỉnh này tôi đứng ngắm xa xôi
Mênh mông nắng biển lung linh tỏa
Lồng lộng mây làn lãng đãng trôi
Bãi tắm bao người vờn sóng trắng
Con thuyền ắp cá vượt trùng khơi
Có đôi trai gái đang tình tự
Tay nắm tay nhau chẳng muốn rời.
89. Hoài Niệm 89
Chê
Xuân rắc mưa bay ướt má hồng
Đường xa anh có nhớ hay không
Đêm qua hò hẹn cùng nhau sẽ
Chọn những nhành hoa đẫm gió đồng.
Dạy sớm em chờ dưới gốc thông
Trời mưa chẳng ngại sợ anh mong
Làm em xuân thấm đầm vai áo
Buồn ngắm hoa đào đón gió đông.
Tìm bóng hình anh tận cuối làng
Hoa đào như vẫy gọi em sang
Lặng thinh em đứng chờ anh tới
Để cả đồng hoa cũng ngỡ ngàng.
90. 90 Hoài Niệm
Cöa Lß
Bừng mắt nghe sóng dậy
Trên đầu mây trắng bay
Trước mặt biển xa tắp
Hải âu chim gọi bầy.
Mặt trời như lửa đỏ
Từ Cửa Lò bay lên ?
Tỏa nắng vàng rực rỡ
Xuống biển xanh dịu hiền.
Thuyền căng buồm ra khơi
Chơi vơi tận cuối trời
Hòn Ngư rồi Hòn Mắt
Ngửa mặt nhìn mây trôi.
Gió cứ đùa triền miên
Từng cơn ru êm đềm
Thúc giục muôn làn sóng
Mơn man bờ ngày đêm.
91. Hoài Niệm 91
Có những lần trăng lên
Khao khát tỏ nỗi niềm
Biển dâng triều thổn thức
Ôm ấp bờ nhiều thêm.
Tung mình trong ngọn sóng
Biển ôm tôi vào lòng
Nước xanh rờn ve vuốt
Với tình thương mặn nồng.
Biển tiếp trời mênh mông
Xanh xanh đến nao lòng
Mai phải xa biển đấy
Cửa Lò ơi ! biết không?.
92. 92 Hoài Niệm
§«ng vÒ qua phè
Gió lạnh tràn qua những phố phường
Đem theo cái rét tự ngàn phương
Kìa ai bước bước trên hè phố
Bóng ngả xiêu xiêu cuối chặng đường
Phơ phất bạt che trên quán nước
Đung đưa hàng sấu giữa sân trường
Đất trời nằng nặng trong mưa bụi
Để lại trong lòng nỗi vấn vương.
G¸i H’ M«ngG¸i H’ M«ng
Chấp chới sàn đêm ánh lửa hồng
Rượu cần bên bếp, gái H’ Mông
Phập phồng trước ngực đôi vòng bạc
Sóng mắt tìm ai đẫm rượu nồng.
93. Hoài Niệm 93
§êng thu
Thu về Hà Nội gió heo may
Hàng sấu vàng bay lá rụng đầy
Người gánh hoa tươi trên phố vắng
Bước hoài trên những cánh thu bay.
Héi hoa
Ngày hội ngàn hoa rộn tiếng ca
Trời thu rực rỡ vạn màu hoa
Thăng Long ngàn tuổi hương thêm đậm
Hà Nội trăm hoa thắm mọi nhà
Bạn đến xem hoa hoa hé nở
Hoa mừng đón bạn bạn yêu hoa
Hoa như sức sống đời thêm trẻ
Một chút tinh hoa đậm chén trà.
94. 94 Hoài Niệm
Giao mïa
Chợt nghe đài báo bão
Đã hết xuân rồi sao
Mới hôm nào em đến
Mang tết về xôn xao
Trong những ngày đông giá
Mong mùa xuân mau về
Cho cây đâm chồi biếc
Phơi nắng hồng ven đê
Bão dường như vội vã
Hối hả mang hạ về
Tiết trời như thong thả
Muốn xuân nồng lâu qua
Xuân chùng chình chẳng vội
Thêm nhựa cho cây đời
Vương chút mưa nhè nhẹ
Cho muôn chồi thêm tươi
Khúc giao mùa lặng lẽ
Xuân qua cho hạ về
Em bước đi nhè nhẹ
Lòng ai buồn se se .
95. Hoài Niệm 95
Hoa Ngäc N÷
Giàn hoa Ngọc Nữ ánh sương sa
Hoa trắng nhành xanh tỏa trước nhà
Cành dẻo vươn cao chào hạ tới
Lá mềm vẫy gió tiễn xuân qua
Nhụy tươi tâm thắm trong như ngọc
Cánh trắng lòng trinh tựa tuyết pha
Hình bóng giai nhân mềm mại dáng
Yêu kiều hiền dịu nét kiêu sa.
96. 96 Hoài Niệm
Hßn Väng Phu
Nơi đất trời xứ Lạng
Vọng phu, núi một hòn
Mang hình người thiếu phụ
Hóa đá đứng bồng con.
Con nép vào vai mẹ
Mẹ âu yếm ôm con
Mắt nhìn nơi xa thẳm
Trông chồng, dạ sắt son.
Chàng ở đâu hỡi chàng
Sao không về với con ?
Nơi chân trời góc bể
Em nhớ, lòng héo hon!.
Chàng ở chốn sa trường
Trên mình đầy vết thương
Gửi thân tàn đâu đó
Hay xác vùi trong sương ?
Hay chàng nơi góc bể
Cô đơn chốn chân trời
Gặp bão bùng, cướp biển
Thân chìm ngoài xa khơi ?
97. Hoài Niệm 97
Hay chàng vui duyên mới
Với vợ mới yêu thương
Rồi quên đi nỗi nhớ
Sống cuộc đời đế vương ...
Em vẫn chờ vẫn đợi
Chàng vẫn bặt tăm hơi
Rồi một đêm dông gió
Hóa đá,...hồn chơi vơi.
Thân em dù ở lại
Hồn em bay khắp nơi
Tìm chàng nơi góc bể
Hay tận chốn chân trời.
May có ngày gặp lại
Dù tại chốn xa xôi
Cùng chàng vui đoàn tụ
Vơi đi nỗi ngậm ngùi.
Ôi! kiếp người thiếu phụ
Lòng trong trắng thủy chung
Chồng nơi đâu chẳng rõ
Chịu nỗi đau không cùng .
Đá dường như xám lại
Cây xanh lá úa màu
Trời vẫn sâu thăm thẳm
Mây trắng trôi về đâu !.
98. 98 Hoài Niệm
Hßn Trèng M¸i
Tạo hóa dựng lên giữa biển trời
Đôi hòn Trống Mái đứng chơi vơi
Trống trông ngạo nghễ khum khum cánh
Mái tỏ yêu thương nép nép người
Mê mải bên nhau nhìn sóng gợn
Say sưa chung bóng ngóng mây trôi
Phải chăng kiếp trước tình không đặng
Hóa đá bên nhau giữa cõi đời.
Hóa đá bên nhau giữa cõi đời
Mối tình chung thủy hận khôn nguôi
Thôi thì kiếp trước không chung bóng
Đành để đời sau chẳng cách rời
Vũ trụ trăm năm còn biến đổi
Đôi hòn ngàn thuở vẫn song đôi
Tình yêu hóa đá thành bất tử
Một tấm gương soi sáng đất trời.
99. Hoài Niệm 99
Hå G¬m
Hồ Gươm nay nước vẫn xanh rờn
Rợp đất hoa lay ngọn gió vờn
Trong nắng Ngọc Sơn trầm mặc dáng
Trên hồ Thê Húc thắm màu sơn
Ngả nghiêng hoa bóng tung cờ thắm
Nhún nhẩy hội đăng rộn tiếng đờn
Rùa thánh gươm thần xin ứng nghiệm
Phù cho dân nước mạnh giàu hơn.
100. 100 Hoài Niệm
Hå G¬m-Hµ Néi
Ngày xuân dạo ngắm cảnh hồ Gươm
Mặt nước dâng tràn gió ngát hương
Thê Húc cầu cong làn sóng gợn
Tháp Rùa trầm mặc đứng soi gương.
Người người tấp nập đi chơi phố
Trong nắng vàng tươi rực sắc hoa
Lấp ló hàng me e ấp lá
Trong lành lóng lánh giọt sương sa.
Lộc vừng lơi lả bay theo gió
Sắc đỏ hoa rơi thắm mặt hồ
Em gái thẫn thờ nghiêng mái tóc
Mải nhìn phong cảnh mắt như mơ
Tháp Bút còn tươi nguyên nét mực
Đài Nghiên ngửa mặt hứng trời mây
Rùa xưa ngậm kiếm còn in dấu
Bóng dáng rồng thiêng phảng phất bay.
101. Hoài Niệm 101
Gươm khua đâu đó tan trong gió
Văng vẳng thơ ngâm sóng mặt hồ
Sừng sững uy nghi Đài Thái Tổ
Nét vàng rạng rỡ Chiếu Dời Đô.
Hào khí nơi đây còn lắng đọng
Hùng thiêng vang vọng khắp muôn phương
Ngọc Sơn chất chứa hồn dân tộc
Hà Nội ngàn năm mãi quật cường./.
3/2010
102. 102 Hoài Niệm
Hån thiªng ®Êt níc
Gian khó muôn trùng đã vượt qua
Năm nay xuân tới biết chăng là
Cho dù biển rộng chưa yên sóng
Vẫn muốn non sông mãi thái hòa
Truyền thống nấu nung bầu máu nóng
Hồn thiêng hun đúc chí ông cha
Hoàng Sa cùng với Trường Sa đó
Đốt cháy tâm hồn mỗi chúng ta.
1/2013
Hån gç lòa
Gỗ lũa khen ai khéo tạo hình
Dụng công tạc dáng gái đồng trinh
Vai nghiêng yểu điệu đôi bồng đảo
Mắt liếc duyên nồng cặp má xinh
Khúc gỗ vô tri thành sống động
Bàn tay hữu ý khéo đa tình
Tâm hồn nghệ sỹ-công người thợ
Nhiệt huyết trong tim cháy hết mình.
103. Hoài Niệm 103
H¬ng lóa ®ång quª
Mỗi lúc đồng quê trải nắng vàng
Lòng thêm thổn thức nhớ thôn trang
Làng tôi hồi ấy chưa thành phố
Ruộng lúa mùa vui hạt trĩu vàng.
Ruộng nhà có độ mấy sào thôi
Mùa gặt làng thôn rộn tiếng cười
Khi đó đất còn chưa hợp tác
Nhịp nhàng quang gánh tiếng reo vui
Háo hức chờ mong đón lúa về
Tôi thường theo chị dọc đường quê
Ra đồng xem gặt như xem hội
Xoèn xoẹt liềm đưa lúa bộn bề.
Vũ trụ bừng lên một sắc vàng
Vàng trong sắc nắng trải mênh mang
Vàng trong biển lúa rung rinh gió
Vàng bướm mơ bay cánh nhịp nhàng.
104. 104 Hoài Niệm
Phơi mình trong nắng sớm chang chang
Tôi mải đùa theo cánh bướm vàng
Tanh tách từ đâu, đàn châu chấu
Say mùi hương lúa cũng bay sang.
Mải mê xem gặt quên cơn đói
Hồn thả miên man với gió trời
Bữa ấy trước nồi cơm gạo mới
Hương đồng gió nội ngát trong tôi…
Làng xưa nay đã lên phường phố
Ruộng cũ mọc lên những khối nhà
Tôn thắm thay cho từng mái rạ
Cửa hàng san sát khách vào ra.
Tôi trở về đây lúc nắng trưa
Cây si giếng cũ con đường xưa
Hương lúa chỉ còn trong ký ức
Tóc bạc hồn quê luống thẫn thờ.
106. 106 Hoài Niệm
Vài bóng “kiều thơm” đến viếng người
Những chàng lính chiến chốn xa xôi
Mắt còn gửi mộng qua biên giới ?
Trĩu nặng đôi vai súng ngửi trời.
Bản Lác đêm nay rộn tiếng ca
Múa xòe, gái Thái mặt như hoa
Mai Châu lên khói thơm mùi nếp
Nâng nhánh rượu cần đón khách xa.
Mấy chục năm rồi Tây tiến ơi
“Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”
Hôm nay Hà Nội mừng thu mới
Hồn ở Sầm Nưa mau về xuôi.
11/2011
108. 108 Hoài Niệm
Mong chóng ngày trở lại với em yêu
Mang về theo niềm thương nhớ thật nhiều
Cùng cảnh sắc của non cao hùng vĩ
Những tượng đài đứng trầm ngâm suy nghĩ
Bên giáo đường soi bóng nước cô liêu
Với hàng cây đậm sắc nước hương chiều
Trong gió mới ngàn hoa đang nứt nở
Để trả lại cho em niềm mong nhớ
Với sương mờ, ngàn thuở của Lu Sơ.
7/2012
____________
* Nhị Tiên Kiều: hai chiếc cầu nhỏ tại Chùa Thầy
(Hà Tây) là Nhật Tiên Kiều và Nguyệt Tiên Kiều.
Hai cầu này đều có mái che giống như cầu Chapel
tại Thụy sĩ.
109. Hoài Niệm 109
2. Th¨m th¸p nghiªng Pisa
Tôi tới Pi Za (Pisa) buổi đẹp trời
Nghiêng nghiêng tòa tháp đón chào tôi
Dưới chân thảm cỏ phơi màu biếc
Mây trắng trên đầu lặng lẽ trôi.
Muôn triệu công trình đứng thẳng ngay
Tháp này chỉ một, đứng riêng đây
Cứ nghiêng, nghiêng giữa đời mưa gió
Kỳ tích lập nên giữa chốn này.
Bảy chiếc chuông đồng đỉnh tháp xây
Thang âm bảy bậc vọng trời mây
Tám tầng cẩm thạch như ngời sáng
Trăm cột nâng vòm tựa cánh bay.
Tôi muốn tìm hôn những dấu chân
Ga Li Lê đó lúc thanh xuân
Vật rơi thí nghiệm trên tầng tháp
Phát kiến thiên tài một vĩ nhân1
.
Cám ơn người lính chí trung kiên
Pháo lớn không dùng, giữ tháp nghiêng2
Để có hôm nay ngàn du khách
Cúi đầu ngưỡng vọng tháp linh thiêng.
110. 110 Hoài Niệm
Thôi đành tạm biệt phải đi xa
Vương vấn hồn thơ với tháp ngà
Lưu luyến ngoảnh nhìn ngôi tòa cổ
Mong ngày trở lại với Pi Za
7/2012
____________
1.Nhà bác học Galile đã làm thí nghiệm tại tháp
này để tìm ra định luật: Tốc độ vật rơi tự do không
phụ thuộc vào khối lượng của nó.
2.Trong Đại chiến thế giới lần thứ 2, quân phát xít
đã dùng tháp này làm đài quan sát. Một người lính
Mỹ được lệnh dùng pháo để hủy diệt tháp. Anh ta
đã thực hiện nhiệm vụ mà không dùng pháo nên
ngọn tháp được nguyên vẹn.
111. Hoài Niệm 111
3.Kinh thµnh Roma
Cưỡi gió vượt mây suốt chặng đường
Thành Rôm(Roma) rực rỡ chốn Tây phương
Dấu son văn hóa ngàn năm trước
Còn đó nằm phơi những lối mòn.
Xe chạy xuôi theo những nẻo đường
Hàng Phong tỏa mát, ngát làn hương
Ti Bơ (Tiber) mặt nước long lanh sóng
Cổ tháp, đài hoa thắm phố phường.
Trê Vi (Trevi) đài nước chốn linh thiêng
Chứa đọng nơi đây vạn ước nguyền1
Những tượng thiên thần coi biển cả
Oai hùng lưng ngựa dáng nghiêng nghiêng
Tôi đến Ti Căng (Vatican) một buổi chiều
Nắng vàng, tháp cổ bóng siêu siêu
Mái vòm bích họa KenLăng(Michelangelo)đó
Vệ nữ (Venus) còn nguyên vẻ mỹ miều.
112. 112 Hoài Niệm
Sừng sững Cô Ziêm(Colossuem)một đấu trường
Kỳ quan vang vọng tới muôn phương
Trong từng viên đá, từng viên ngói
Hằn dấu bi hùng sử một chương.
“- Giê Su thầy hỡi biết về đâu?
- Quay lại Rô Ma giữa biển sầu
Ngùn ngụt lửa thiêu kinh thành cổ
Cứu hồn nhân loại thoát thương đau”2
Dạo bước theo đoàn khách dẫn đưa
Trong đầu vương vấn chuyện ngày xưa
Bên đường pho tượng trầm ngâm đứng
Suy ngẫm muôn đời với nắng mưa.
113. Hoài Niệm 113
Đường rộng phố dài mải bước chân
Kinh thành văng vẳng tiếng chuông ngân
Canh hai đất Ý đêm còn sáng
La Mã hồn xưa vọng gió ngàn.
6/2012
-----------------
Ghi chú bài”Kinh thành Roma”
1.Người ta cho rằng Trevi là nơi gửi gắm ước
nguyện của những người tới thăm. Khi tới đây du
khách thường ném xuống đài hai đồng xu, một để
nguyện cầu cho những ước mơ của mình sớm
thành hiện thực và một để hứa hẹn sẽ có dịp quay
trở lại (để lấy đồng xu ấy).
2.Theo truyền thuyết, bạo chúa Nerô đã thiêu cháy
thành Roma để lấy cớ đàn áp thiên chúa giáo.
Thánh Phêrô trên đường trốn chạy gặp chúa
Giesu, ông hỏi "Thưa Thầy, Thầy đi đâu ?" (Quo
Vadis Domine). Chúa trả lời : “Thầy đi vào thành
để chịu đóng đinh một lần nữa”. Hiểu ý Thầy,
thánh Phêrô quay trở lại Roma để đón nhận cái
chết trên thập giá. Sự kiện này
được nhà văn Sienkiewicz thể hiện trong tác phẩm
“Quo Vadis” được giải Noben văn học năm1905.
114. 114 Hoài Niệm
4. Th¨m ®Êu trêng C«-l«-diªm
(Colossuem)
Kiến thức hằn sâu thuở học đường
Công trình ngàn thuở chốn Tây phương
Tuổi già tóc bạc gân còn chắc
Tìm đến Cô Ziêm(Colossuem) một đấu trường
Ngàn cột đỡ nâng ngàn khối đá
Khán đài ngàn bậc cứ bâng khuâng
Cửa vòm ngàn lớp đang ru ngủ
Ngàn vạn linh hồn đứng lặng câm.
Chuông nguyện hồn ai chốn giáo đường
Chiêu hồn nô lệ chịu tai ương
Giáp binh khiên, kiếm thân đầy máu
Gục ngã nằm phơi giữa đấu trường.
Thú đói gầm lên thấy bóng người
Lao vào xé xác kẻ trêu ngươi
Tả tơi thân nát, hồn rên rỉ
Giữa tiếng hò reo dậy đất trời.
115. Hoài Niệm 115
Hai ngàn năm ấy ngắn gì đâu*
Tượng đá, đường đua trải dãi dầu
Lửa đỏ, chiến tranh, thành trơ trụi
Dấu xưa còn lại với trăng thâu.
Tôi đứng lặng yên giữa khối người
Tai còn văng vẳng tiếng xa xôi
Dưới chân từng bậc, từng viên đá
Lịch sử hằn sâu đậm lẽ đời.
6/2012
----------------
* Đấu trường Colosseum được xây dựng vào
năm 70-72 sau Công nguyên. Đấu trường cao 48,
dài 189 m, rộng 156 m có sức chứa ban đầu 50.000
khán giả. Để xây nên nó người ta đã phải tốn
100.000 m3 đá. Đấu trường Collosuem ban đầu để
những nô lệ hoặc tù binh, còn gọi là võ sĩ giác đấu,
được trang bị đầy đủ chiếm đấu với nhau hoặc với
thú dữ để mua vui cho giới quý tộc. Kẻ chiến thắng
sẽ đươc tự do.
117. Hoài Niệm 117
Mïa Phîng Vü
Đất trời rực đỏ một màu hoa
Phượng thắm nhành xanh cánh mượt mà
Khắp chốn nắng vàng tràn hối hả
Ngang trời hương gió thoảng bay qua
Ngàn hoa màu lửa rơi đầy đất
Vạn tiếng ve ran rộn khắp nhà
Khao khát ai ơi mùa Phượng Vỹ
Sắc hè gợi nhớ một thời xa.
118. 118 Hoài Niệm
Mïa thu tíi
Thôi thế là thôi, tự lúc này
Bão giông ngừng đổ, gió thôi lay
Dòng sông êm chảy, ngưng tràn lũ
Nắng lửa ngừng tuôn, mây trắng bay.
Vui đi, thu đã trở về đây
Cho sắc trời xanh nắng ngất ngây
Cho gió heo may về khắp ngả
Cây đời thay lá lả lơi bay.
Ô kìa ! Em nhỏ ngóng trông ai
Khăn đỏ trên vai tóc trải dài
Theo mẹ trên đường đi tới lớp
Sân trường ríu rít ánh ban mai.
Như những đàn chim giữa đất này
Trên cành lảnh lót hót mê say
Đón chào nắng mới mùa thu tới
Rạng rỡ phương trời ngát gió mây.
Tôi mở lòng tôi với đất trời
Sắc trời xao động trái tim tôi
Hồn thơ thức dậy mừng thu mới
Dệt những đường tơ thắm cuộc đời.
119. Hoài Niệm 119
SÇm S¬n
Bữa ấy đôi ta đến chốn này
Sầm Sơn biển biếc ngút ngàn mây
Cô Tiên, đền cũ nền rêu phủ
Độc Cước, rừng chiều gió ngất ngây
Anh giỡn, nước vờn thơm vị mặn
Em đùa, sóng gợn ngát men say
Lặng nhìn Trống Mái tình muôn thuở
Trường Lệ, niềm riêng nước mắt đầy.
S«ng Thao
Kìa nước Thao Giang chảy mấy đời
Bao bè gỗ nứa chở về xuôi
Trùng trùng núi thẳm in dòng biếc
Lớp lớp phù sa phủ bến bồi
Lau lách đìu hiu chiều nắng tắt
Dòng sông cuồn cuộn bọt bèo trôi
Ô kìa ánh bạc trên ngàn sóng
Một chiếc thuyền trăng phía cuối trời.
120. 120 Hoài Niệm
S«ng thu
Man mác sông thu mặt nước trong
Ngắm trông sao khỏi vấn vương lòng
Trời xanh thăm thẳm mây vờn gió
Nước trải mênh mông sóng cuôn dòng
Bờ liễu lơ thơ tơ tỏa bóng
Con đò đưa đẩy khách qua sông
Ai ơi xin cứ vui đi nhé
Kẻo nữa thu tàn với gió đông.
S¬ng mai
Tết đến vườn ai vạn đóa mai
Sắc vàng chúm chím nụ xuân khai
Có nàng thôn nữ mang hoa bán
Má ửng xuân thì sương đẫm vai.
1/2012
121. Hoài Niệm 121
Th¨m thµnh nhµ Hå
Tôi đến nơi đây, cuối chặng đường
Thăm thành quách cũ trấn Nam phương
Đá xưa rêu phủ trơ tường đất
Nền cũ bao đời ngả ánh dương.
Hàng vạn con người đến chốn đây
Dựng xây thành đá suốt đêm ngày
Máu xương hòa lẫn cùng mưa gió
Xẻng cuốc băm rời những ngón tay1
Những muốn non sông mãi vững vàng
Ngôi ngà ngàn thuở rạng trời Nam
Ai ngờ chưa được mươi năm trọn2
Thành quách nguy nga đã lụi tàn.
Thế cuộc luân hồi lúc thịnh suy
Nhân tài xuất hiện lúc gian nguy
Bởi chưng dân nước lòng không phục
Nên nỗi sơn hà cảnh loạn ly.
122. 122 Hoài Niệm
Giặc Bắc muôn đời vẫn hiểm sâu3
Lòng dân gốc rễ, kế bền lâu
Tấm gương tày liếp xin ghi để
“Sơn hà thiên cổ điện kim âu” 4
12/2010
----------------------------
1.Theo truyền thuyết, việc xây thành quá vất vả,
ngày nào cũng có người chết, nhặt được hàng rổ
những ngón chân ngón tay bị cuốc xẻng chặt đứt.
2.Nhà Hồ chỉ tồn tại 7 năm (1400-1407).
3.Giặc Minh có ý đồ xâm lược nước ta từ lâu.
Nhân viêc nhà Hồ cướp ngôi nhà Trần, chúng phao
tin sang dựng lại cơ nghiệp nhà Trần. Một số quan
lại nhà Trần bị lừa đã theo chúng phản lai đất
nước.
4.Non sông ngàn thuở vững âu vàng - Thơ Trần
Nhân Tông.
123. Hoài Niệm 123
Thu ®i
Chiều xưa ra cửa thu còn đấy
Mà lúc tôi về thu ở đâu ?
Thu bỏ, thu đi trong vắng lặng
Chỉ còn vệt nắng cuối nương dâu !
Nhớ quá, những ngày đến với tôi
Thu vui làm thắm những làn môi
Thu cười lơi lả hàng dương liễu
Thu tưới đường hoa sắc nắng chiều
Những mong thu ở mãi nơi đây
Để ngát làn hương hoa sữa bay
Để nắng thủy tinh tràn lối phố
Để hồn du khách đắm men say.
Tôi đã vội về đến với thu
Với trời xanh biếc sáo vi vu
Với dòng sông nhỏ con đò nhỏ
Với khói sương thu bạc bến bờ
Thu đi, thu đi thật rồi sao ?
Tôi biết tìm thu ở chốn nào
Có phải thu buồn vì ai đó
Để gió đông qua lọt cánh đào
124. 124 Hoài Niệm
TiÔn thu
Gió mùa xao động nhành mai
Đông về chớm lạnh cho ai bồi hồi
Tiễn thu, mây lặng trăng lơi
Sầu se ngọn cỏ cây rơi lá tàn.
Còn đâu nắng thủy tinh vàng
Còn đâu hương cốm gánh hàng bán rong
Còn đâu hoa sữa thơm nồng
Gió heo may lộng cánh đồng thôn trang.
Thu đi để lại chút vàng
Long lanh trên sóng nước tràn chơi vơi
Chút buồn trong áng mây trôi
Chút tình nhung nhớ xa xôi phương trời.
Rét rồi lại ấm lên thôi
Luân hồi vũ trụ không với tình người
Thôi đành đi nhé thu ơi
Đông qua, hạ hết thu vui lại về.
125. Hoài Niệm 125
TiÕng gäi tõ ®¶o xa
Ngoài khơi đang sóng dậy
Non sông ơi biết không
Giặc Bắc đang toan tính
Xâm chiếm vùng biển Đông.
Đâu rồi Hoàng Sa ơi
Tiếng vọng từ biển khơi
Nước còn loang máu đỏ
Ngậm căm hờn khôn nguôi.
Trường Sa đang đứng đó
Sừng sững giữa trời mây
Hiên ngang cùng sóng gió
Canh gác suốt đêm ngày.
Thiêng liêng hồn tổ quốc
Biển Đông sóng trập trùng
Bốn nghìn năm đất nước
Đạp muôn vàn bão giông.
Tích cũ chuyện Mỵ Châu
Người ơi xin khắc sâu
Giặc dữ đang còn đó
Nỏ thần nay ở đâu ?.
126. 126 Hoài Niệm
Tr¨ng t¾m
Bên hồ đứng ngắm trăng lên
Chị hằng xuống tắm ngay bên cạnh mình
Khuôn tròn tỏa sáng lung linh
Ánh vàng thân ngọc tươi xinh dập dềnh
Ngất ngây định tỏ tâm tình
Chợt con cá động bóng hình bỗng tan.
127. Hoài Niệm 127
Tra hÌ
Trưa hè oi ả nắng chang chang
Vạn vật nằm phơi dưới nắng vàng
Khắp phố bằng lăng hoa tím ngát
Trên hè hàng sấu tiếng ve ran
Người đi nép nép lần theo bóng
Xe chạy bon bon phóng dọc đàng
Em gái mải cài bông phượng thắm
Bên hồ hương thoảng gió bay sang.
129. Hoài Niệm 129
Tây Phương, La Hán có còn không
Đã bấy lâu nay hằng ngóng trông
Hôm nay được dịp lên thăm tượng
Một nỗi ưu tư một tấm lòng.
Vẫn cúi, vẫn nghiêng, vẫn ngoảnh sau
Vẫn quay tám hướng hỏi trời sâu
Tưởng nay mặt tượng đang tươi lại
Sao đến bây giờ mặt vẫn chau ?
Thiên hạ phá rừng hoang thú hiếm
Hám tiền tàn phá cả thiên nhiên
Hôm nay các tượng đang còn đấy
Không biết sau này liệu có yên ?
Ra về lòng dạ cứ lâng lâng
Mến cảnh quê hương nặng nghĩa tình
Cầu sao đất nước muôn đời thịnh
Trọn vẹn biển trời trọn vẹn xuân.
3/2010
131. Hoài Niệm 131
VÞnh H¹ Long
Cảnh sắc thần tiên vịnh Hạ Long
Rồng phun ngọc báu xuống gương trong(*)
Lăn tăn vạn sóng, trời xanh biếc
Lóng lánh ngàn châu, núi trập trùng
Thấp thoáng đầu non hòn Trống Mái
Chập chờn lưng núi động Thiên Cung
Thu hồn du khách ngàn phương lại
Thưởng thức kỳ quan thỏa ước mong.
--------------
(*) Sự tích kể rằng: Ngày xưa, khi nước Việt
bị xâm lược, Ngọc Hoàng sai rồng mẹ mang theo
một đàn con xuống vùng biển này nhả ngọc phun
châu tạo thành muôn ngàn đảo đá ngăn thuyền
giặc. Giặc tan, mẹ con rồng ở lại. Nơi rồng mẹ
nằm là vịnh Hạ Long. Nơi rồng con nằm là vịnh
Bái Tử Long
133. Hoài Niệm 133
Hoa Đào chúm chím đón chào xuân
Hoa Cúc vàng tươi đẹp bội phần
Hoa Huệ trắng trong lòng thanh bạch
Hoa Hồng thắm đậm nét thanh tân
Anh đứng chờ em trước hiên nhà
Ta cùng dạo ngắm những đường hoa
Cùng nhau mua sắm cho ngày cưới
Anh đón em về với mẹ cha.
1/2011
135. Hoài Niệm 135
Tiếng đời như điệu nhạc
Theo gió về muôn phương
Em bên anh chẳng nói
Lặng im suốt chặng đường.
Cây dường như muốn hỏi
Mây dường như vấn vương
Anh nhìn vào mắt biếc
Thấy một trời yêu thương.
1/2011
137. Hoài Niệm 137
VI. VỀ LUÂN LÝ, XÃ HỘI
*****************
Giät níc t nh ng× êi
Nhìn trong giọt nước mong manh
Long lanh cảnh đất long lanh ánh trời
Tôi nhìn vào mắt em tôi
Thẳm sâu đẫm một tình người thiết tha.
Khiªu vò c«ng viªn
Sớm sớm công viên rộn tiếng đàn
Người người khiêu vũ mặt hân hoan
Nghiêng nghiêng anh bước thân lơi lả
Uốn uốn em chao dáng điệu đàng
Vai ngả, tay ôm, chân nhún nhảy
Miệng cười, má ửng, mắt đưa ngang
Cặp đôi như thế vui vui nhỉ
Khối vị ra về dạ xốn xang.
138. 138 Hoài Niệm
G¬ng ®êi soi chung
Tặng em Lê Văn Chiến 1
Em đi siêu vẹo thân người
Mắt nhìn rạng rỡ mặt cười như hoa
Mồ hôi lấm tấm làn da
Một ngày vất vả lại qua một ngày…
Suốt thời tuổi trẻ thơ ngây
Da cam chất độc hao gầy tấm thân
Người ta trọn vẹn mươi phần
Mà em với cả hai chân không còn
Bò lê trên quãng đường mòn
Mẹ cha bận việc tự con đến trường
Giáo khoa ngậm miệng2
, kiên cường
Bò lê quãng ngắn, con đường hóa xa
Thân thương, trường lớp là nhà
Cô yêu bạn quý thiết tha nghĩa tình
Em vào Làng trẻ Hòa Bình3
Được đôi chân giả đời mình sang trang
Rưng rưng trước tấm lòng vàng
Quyết tâm học tập lại càng hăng say
Đam mê máy tính ngày ngày
Dự thi Công nghệ đoạt ngay giải vàng4
139. Hoài Niệm 139
Đỗ đầu đại học Đại Nam
Em còn chuẩn bị sang Hàn dự thi
Trên đôi chân giả bước đi
Tấm thân èo uột xá chi nhọc nhằn
Vượt qua bao nỗi khó khăn
Để hôm nay được muôn phần vui tươi
Nghị lực quá, Lê Chiến ơi!
Tấm gương học tập cho đời soi chung.
4/2013
---------------------
Ghi chú
1.Bị nhiễm chất độc da cam từ bố, Lê Văn Chiến
(SN 1991, trú tại thôn Nội Xuân, Mai Trung, Hiệp
Hoà, Bắc Giang) bị hỏng cả hai chân. Chiến nỗ
lực học tập và là học sinh đầu tiên của Làng trẻ
Hòa Bình thi đậu vào đại học.
2.Bò lê tới trường em phải ngậm sách vào mồm.
3.Làng trẻ Hòa Bình (Q Thanh Xuân, Hà Nội)
chuyên chăm sóc các trẻ bị tàn tật bẩm sinh do
chất độc màu da cam.
4.Năm 2011, Chiến tham gia cuộc thi “Thách thức
Công nghệ thông tin”với trẻ em khuyết tật,giành
giải nhất.
141. Hoài Niệm 141
Hể hả hôi bia thôi đủ loại
Trai tươi gái đẹp nét môi cong
Hưởng vui trên nỗi đau người khác
Bia uống no rồi có sướng không?
Ông cha dăn dạy ngàn năm trước
Truyền thống quê hương mấy tự hào
Bởi chút lòng tham bay mất cả
Lương tâm xuống cấp thế này sao?
12/2013
---------------
1.VTV1 đưa tin: Trưa ngày 4/12/2013, xe tải chở
1.500 thùng bia, đến vòng xoay Tam hiệp (TP. Biên
Hòa) bất ngờ gặp tai nạn khiến cả ngàn thùng bia
trên xe đổ xuống đường. Nhân cơ hội đó, người
dân xung quanh đã lao ra "hôi của" mặc cho lái xe
khóc lóc van xin.
2.Hãng tin của Nga, Nhật cũng đưa tin này.