2. Yêu anh công an Phường
Thursday, May 12, 2011 at 1:35pm
Sáng, còn đang ngủ thì cành! Cành! CÀNH! tiếng ai đập cửa. Kể ra cũng chả dữ
dội lắm đâu nhưng cái chung cư này thiết kế kiểu gì mà đập cửa thì tường rung
vang dội.
Mình mắt nhắm mắt mở, hỏi Ai đấy.
Anh kia lên giọng. Kiểm tra hộ khẩu đây! Cho xem hộ khẩu. Cháu mở cửa ra.
Mình mở cái cửa bé đúng bằng bàn tay ngó ra, đúng chú công an áo xanh thật, À,
thế thì lại không nên mở cửa ngay :D. Nhưng chú kia cầm cả tay nắm cửa mà vặn!
Mình vặn chìa khóa mở cửa ngó đầu ra bảo. Chú từ từ, tất nhiên là cháu chấp hành
nhưng chú xem, vừa ngủ dậy chưa đánh răng rửa mặt, chú cho 10 phút để mặc
quần áo tử tế đi. Xong đóng cửa lại.
Thoạt tiên mình gọi đt cho chủ nhà hỏi Hộ khẩu đâu, hỏi cho vui thôi hehe. Sau đó
mở tập giấy tờ nhà, lôi đăng ký thường trú sẵn ra, khoác áo vào, bật hết đèn sáng
trưng lên, mở cửa. Chú công an kia khệnh khạng bước vào ngồi lên cái ...ghế mèo
mà Sushi, Frankie thường xuyên dùng nhất, chả kiểu quê quán ở đâu nhưng chữ
nghĩa thì gẫy vụn, dấu má đổi chỗ lung tung.
Xong mình hạ bậc anh xuống vì thấy tóc cũng chưa bạc mấy mà dám xưng chú.
Sau đó nói luôn. Em không có hộ khẩu, em thuê nhà thôi, anh cần hộ khẩu thì nói
chuyện với chủ nhà em. Anh kia căng thẳng trước luồng thông tin mới, giở ngay
bút sách ra lật vở xoàn xoạt liên tiếp hàng chục trang:"Chủ nhà tên gì! Có đăng ký
hộ khẩu chưa!". Mình có đủ bản copy công chứng hộ khẩu, hợp đồng mua nhà,
chứng minh thư của cả mẹ con chủ nhà nhưng chỉ bảo: Em chắc chắn là có sổ đỏ
rồi vì trước khi thuê nhà em đã xem giấy tờ đầy đủ nhưng thôi anh hỏi thẳng cho
nhanh a, xong alo chị chủ nhà, bảo. Chị ơi có anh công an đến hỏi mấy thông tin
em chẳng biết, chị nói chuyện với anh ý nhé.
Trong lúc cho Sushi ăn thịt bò khô buổi sáng, mình lắng nghe anh kia quát tháo
chủ nhà của mình bằng một giọng dạy bảo đúng chất công an phương đéo lẫn vào
đâu được. "Đăng ki-ỷ lài đi nhẹ, NGHE CHƯA! RỎ CHƯA! NHỞ GỌI ĐIỆNG
THOẠI LẠI ĐẨY!"
3. Mèo ăn xong xuôi mới nhớ ra là cũng nên lịch sự khi có khách đến nhà, mình hỏi,
Anh uống nước không, xong mở tủ lạnh rót nước... Anh kia sau khi được công khai
thể hiện quyền lực bằng việc quát nạt người khác thì đã lấy được cân bằng và sự tự
tin nên hiền lành hẳn ra, bảo Anh cám ơn, xong giải thích là công an Phường thì 3
tháng đi kiểm tra 1 lần hoặc bất chợt, giấy tờ em phải để sẵn ra. Em đăng ký
thường trú thì không sao nhưng ai có hộ khẩu thì tăng khẩu hay sao đó phải báo
cáo :D
Đấy, sắp bầu cử quốc hội nó đâm nhiễu nhương thế đấy.
Thế mà hồi xưa có em bạn mình, học 5 năm ở Anh về yêu đem lòng yêu anh công
an Phường bởi vì gia đình anh ý Cơ bản, bản thân anh ý Ổn định và khi em chân
ướt ở Cù Lao Chàm, anh đã cõng chạy qua vạt cát nắng để cát khỏi dính chân em,
yêu éo chịu được ý!.
4. Lòng trắc ẩn không tinh khiết
Wednesday, August 4, 2010 at 1:00am
Một hôm mình chợt nghĩ đến lòng trắc ẩn, đây là chất liệu càng ngày càng trở nên
hiếm hoi hơn, và càng ngày càng khó tìm ra lòng trắc ẩn thuần khiết.
1.
Nhiều năm trước, một sáng sớm trời trong veo nhưng nhớp nháp mưa ẩm mình
nhìn thấy một ông cụ trên vỉa hè như người lạc lối. Toàn thân ướt mưa run rẩy xiêu
vẹo bên đường, ông cụ có vẻ hoàn toàn không đoái hoài gì đến xung quanh, không
phải sự bàng quan mất tri giác mà giống như sự tê liệt vì đau khổ tột cùng. Tất
nhiên mình chẳng bao giờ biết được chính xác, xe đi lướt qua và ý nghĩ vòng lại để
hỏi thăm cũng lướt qua trong vòng 1 giây. Nếu là đồ uống, lòng trắc ẩn ấy hẳn rất
lạt.
2.
Một người bạn kể chuyện. Tớ đi ăn sáng và 1 bà ăn xin dò dẫm tới, tớ cho tiền. Một
lúc sau bà thứ 2 tới, đói và rách, tớ lại cho tiền nữa. Ăn gần xong, bà thứ 3 già nua
xuất hiện, tớ mang hết mấy chục nghìn còn lại cho bà. Đứng lên, tản bộ ra ngoài
hẻm tớ gặp 3 bà già đứng chụm đầu cạnh nhau, nhìn tớ cười...nham nhở. Vì cũng là
một thứ vật liệu tình cảm, lòng trắc ẩn chuyển thành thứ cảm giác khác.
3.
Cuối cùng là chuyện ngày hôm qua, tối, mình cáu kỉnh mở cửa cho người thợ mang
chiếc tủ mới vào nhà. Sao bên anh hứa 8h tới mà 9h mới xuất hiện? Đó là một
người đàn ông chắc đầu 40, vóc đậm người với làn da đen cháy, mình chợt chùng
xuống khi nhận ra bàn chân trái có tật không thể đặt thẳng trên đất. Để bóc miếng
đề can lỡ dán trên chiếc tủ mà mình yêu cầu để trắng, anh ta liên tục chà ngón tay
với thứ gì sánh như kem gọi là "cà na". Xuôi cơn bực, mình hỏi: "Cái đó có ăn tay
không". Trả lời rất nhanh "Không!", rồi như nghĩ lại, giọng xuề xòa giãi bày "mà
chị hỏi thế biết nói sao. Em làm cái nghề này đinh, đục, búa tay còn gì mà ăn nữa.
Người ta cũng hỏi sao đi nắng thế không mặc áo vào cho đỡ rát tay em cũng nói
thật tay còn đâu mà rát nữa, nắng cháy đen hết cỡ rồi."
Mình bảo:
"Anh có thể bị ung thư da."
5. Anh kia bất chợt ngẫm ra một hệ quả mới. Em có thẻ bảo hiểm y tế tháng nào em
cũng đi khám mà. Hahaha cuối cùng thì mình cũng tự nhiên khiến câu chuyện trở
nên ít mùi lầm than hơn vì một nỗi đe dọa mới nghe ra muôn phần khủng khiếp.
Thêm 1 lúc nữa, mình hỏi. Tối nào anh cũng về muộn thế này à? Hên xui, như tối
này còn chưa có hạt cơm nào vào bụng. Mình hỏi một cách máy móc: "Anh ăn bánh
qui không?" Và đó là khi câu chuyện bắt đầu.
Mình đứng ngẩn ra trước cửa tủ lạnh, lòng trắc ẩn cùng cơn tính toán nhỏ nhoi trỗi
dậy. Ăn bánh quy thì phải uống nước, mình còn 1 chai Lavie 1 lít nhưng không có
chai nhỏ để uống xong rồi bỏ luôn, đôi bàn tay đầy mùi dầu hỏa và cái chất cà na độc
hại kia cầm ly nước của mình thì rồi rửa liệu có đi không! Mình thực sự thấy tội
nghiệp người thợ làm khuya sớm nhưng không muốn rửa ly! Thế rồi mình nhấc lon
bia ra, thứ này không phải rửa. Và thế là mình mời anh ta bánh quy và...bia. Lòng
trắc ẩn nửa vời thì biết gọi là gì?
Tin vui là người thợ thích bia và từ chối bánh quy. Mình hi vọng là một ngày làm
việc muộn của anh ta đỡ ảm đạm hơn.
4.
Hôm nay.
Ai đó trắc ẩn và
mình không chỉ
không đi xe ôm
về nhà mà thi
thoảng dọc
đường về còn trò
chuyện.
Cuối cùng, mình
chưa từng thích
lòng trắc ẩn
nhưng mình ít
quan tâm hơn
việc nó có tinh
khiết, hay nửa
vời, hay nhạt Là cái tủ trắng
nhẽo. Miễn là
trong ngày đã có trắng này nè!
lúc nào sự chia
sẻ chợt hồng lên.
6. Tây tạng hơi…huyền bí
Thursday, September 9, 2010 at 12:47pm ·
Từ trên cao nhìn xuống mây trắng xen kẽ những vệt
núi đá xám hùng vĩ trải rộng phía dưới dần dẫn lối
vào Tây Tạng, trong lòng mình chợt rộn lên hồi hộp
câu chuyện về Tây Tạng huyền bí và vùng đất
Shambala lẩn khuất đâu đó nơi đây, “bảo tồn” những
kiến thức của cả nhân loại, vùng đất của các linh hồn
bất tử cùng thể xác cất giấu trong các hang động
somati (ngấm nhanh vãi :-p mới đọc bộ Shambala
trước khi đi có 1 ngày!)
Nóc nhà thế giới và phản ứng cao nguyên
Bất kỳ ai từng tới Tây Tạng sẽ khó lòng quên được bầu trời xanh trong vắt cùng
những cuộn mây trắng như với tay chạm được nơi đây. Trên con đường nhựa thẳng
tắp dài một tiếng rưỡi nối sân bay với thủ phủ Lhasa, du khách thả sức buông tầm
mắt cùng núi đá, mây trời cùng màu xanh của hàng cây nhỏ được trồng ven đường.
Khí hậu khô lạnh cùng độ cao trung bình 4900m của nóc nhà thế giới này khiến
cho việc nhìn thấy những gốc đại thụ cao lớn là chuyện vô cùng hiếm, bù lại trên
những triền núi đá xanh xám đôi chỗ phất phơ nhiều dải cờ nhỏ đủ màu chăng dài
có khi tới cả trăm mét và đôi chỗ người ta vẽ luôn lời khấn rực rỡ lên mặt đá.
Người ta nói rằng Tây Tạng là nơi lưu trữ tri thức nhân loại và là nơi ở của các Lạt
Ma có khả năng điều khiến được chiều không gian thứ 4 – Thời Gian, bởi vậy mọi
năng lượng xấu đặt chân tới đây đều bị thanh lọc, trừng phạt để giữ sự thanh khiết.
Đấy là nói theo cách lý giải tâm linh, còn thực tế bất kỳ ai lên tới Tây Tạng sau 3
đến 4 tiếng đồng hồ đều không tránh khỏi các triệu chứng của “Phản ứng cao
nguyên” do độ cao và không khí loãng như những cơn nhức đầu khủng khiếp, thở
dốc, huyết áp tăng, chóng mặt, đổ máu cam…bất kỳ đoàn khách du lịch nào cũng
có người ốm bệt ngay ngày đầu tiên tới Tây Tạng! Đây cũng là vùng đất hiếm có
với máy tạo ô xi cùng bác sĩ cấp cứu thường trực tại các khách sạn và trên những
con đường sạch sẽ tại Lhasa, bình ô xy du lịch bán nhiều hơn bưu thiếp.
7. ‘
Khí hậu khắc
nghiệt ở độ cao
trên 4000m, mọi
du khách khi tới
được khuyên‘
Tây Tạng đều
….không tắm ít
nhất trong ngày
đầu tiên.
Lhasa là thành phố nổi tiếng nhất của Tây Tạng được xây dựng hiện đại với đầy đủ các
trung tâm dịch vụ, nhà băng, tòa án nhân dân...nhưng dấu ấn Tây Tạng đậm nét trên các hoa
văn trang trí cửa nhà hay nơi góc phố cùng không khí linh thiêng khác biệt nơi đây là điểm
khiến thành phố không lẫn vào đâu được.
Tương truyền, một trong ba báu vật trấn giữ và bảo vệ cho Lhasa là cung điện Potala, theo
tiếng Sankrit nghĩa là cung điện của Bồ Tát. Được xây dựng từ thế kỷ thứ 7, cung điện đánh
dấu cuộc hôn nhân chính trị giữa Tạng Vương Songtsan Gampo và Công chúa nhà Đường,
Văn Thành, cung điện sau đó trở thành nơi ở và làm việc của các Đại Lai Lạt Ma, lãnh tụ
tinh thần của Tây Tạng.
9. Potala
may
mắn
không
bị
phá
hủy
sau
Cách
mạng
văn
hóa,
tuy
thế,
ước
Cnh
có
tới
hơn
100,000
hiện
vật
quý
đã
bị
hư
hại
hoặc
mất
Cch
trong
thời
gian
ấy.
Ngay
trên
đường
đi,
du
khách
có
thể
chiêm
ngưỡng
Potala
vững
chãi
và
uyển
chuyển
trên
một
ngọn
núi
thấp
ngay
trung
tâm
thành
phố,
cung
điện
dài
hơn
350m
mỗi
chiều
với
tường
đá
dầy
trung
bình
3m,
cao
5m
trên
nền
đất
được
xử
lý
đặc
biệt
bao
gồm
cả
công
đoạn
đổ
đồng
nóng
chảy
vào
móng
để
ngăn
động
đất.
Đây
từng
là
nơi
ở
của
các
Đạt
Lai
Lạt
Ma
với
hơn
1000
căn
phòng
và
200.000
tuyệt
tác
tượng
phật,
phù
điêu
chạm
khắc
rnh
xảo
được
làm
từ
hàng
chục
nghìn
tấn
vàng
ròng,
ngọc
và
đá
quý
các
loại
đủ
khiến
cho
bất
kỳ
du
khách
thăm
quan
ngỡ
ngàng,
sửng
sốt.
Bản
thân
việc
được
tới
thăm
Potala
đã
là
một
may
mắn
bởi
mỗi
ngày
chỉ
có
1600
vé
được
bán
ra
để
hạn
chế
tối
thiểu
hư
hại
cho
di
Cch,
đồng
thời
toàn
bộ
khu
vực
bên
trong
cung
điện
cấm
quay
phim
chụp
ảnh.
Được
ngắm
tận
mắt
Potala
là
dịp
hiếm
có
để
thu
vào
tầm
mắt
càng
nhiều
càng
tốt
những
hình
ảnh
hiếm
có
nơi
đây.
Một
góc
giữa
cung
điện
Đỏ
và
cung
điện
Trắng
của
Potala.
Đây
là
anh
phiên
dịch
người
Trung
quốc
nói
Fếng
Việt
giọng
không
đc
chuẩn
cho
lắm
nhé
(ai
bảo
vượt
biên
học
ở
Sapa
cơ)
Potala, trời mưa chụp hơi xấu thông cảm nhé
10. Tu viện, ở đây nhiều chó tây tạng lông dài bờm xoăn dữ
tợn quá nên mình không dám len lỏi.
11. “Tam bộ nhất bái”
Trong khi du khách đổ tới Potala thì người dân Tây Tạng đổ tới trái tim tâm linh của thủ phủ: ngôi
đền Jokhang nằm ở ngay trung tâm thành phố. Dân Tây Tạng rất dễ nhận ra bởi vóc người cao lớn
nổi bật, mắt nâu hơi lộ với sống mũi cao thanh tú và nước da bánh mật ửng hồng hai má. Người ta
hành hương tới đền quanh năm, dây buộc ngang bắp chân, hai tay đeo gang làm từ da, gỗ hay vải,
mỗi người chắp tay quá đầu khấn to rồi bò xoài úp mặt xuống đất quỳ lạy hàng tiếng đồng hồ đầy
thành tâm, nhiều người còn xếp vải thành chiếc thảm nhỏ, dài trông tựa như cầu là quần áo để tiện
quỳ lạy, phủ phục, bên cạnh là cả đùm túi, áo, đồ vật tùy thân. Người người thành kính và trật tự xếp
hàng vào thăm đền, tay xách theo phích dầu sữa dê để rót vào các tháp nến trong đền (hoặc 1 bát lớn
bơ sữa dê, dùng thìa đắp vào mỗi tháp nến như cách người Việt thắp nhang) miệng rầm rì cầu khấn.
Trời mưa lạnh và ẩm dường như càng giúp dân hành hương quỳ lạy gấp gáp hơn
Chứng kiến cảnh tượng lạ mắt ấy, người ta không khỏi ngỡ ngàng bởi sự thành tâm và …dẻo dai của
dân Tạng bởi không khí loãng cùng độ cao của vùng đất này khiến du khách đi ba bước đã đứng lại
thở một bước, nhắn nhủ nhau phát huy tối đa tinh thần “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” nếu không
muốn đứng thở phì phò như sắp rụng tim chứ đừng nói tới việc quỳ lạy miệt mài. Được biết, tới nay
vẫn có một số ít phật tử theo gương thánh tăng Hư Vân thực hiện hành trình “tam bộ nhất bái” – ba
bước một lạy, mà là lạy xoài úp mặt xuống đất từ Phổ Đà Sơn về Ngũ Hành Sơn với tổng đoạn
đường trên 2500km.
Một trong những vùng đất thiêng nữa của Tây Tạng là biển hồ Namtso vắng vẻ, hoang sơ nằm trên
đỉnh núi và rộng 1948 km2, đây là một trong năm hồ đẹp nhất Trung Quốc, và là nồ nước mặn cao
nhất thế giới. Để đi từ Lhasa tới đây mất tới nửa ngày song chuyến ghé thăm thường chỉ kéo dài tối
đa 1 tiếng đồng hồ bởi cái lạnh cắt da cắt thịt và không khí loãng ở độ cao gần 6000m. Bù lại khung
cảnh nơi đây đẹp lộng lẫy, giải phóng tầm mắt tối đa trời nước mênh mông, trong lành tuyệt đối,
giữa khung cảnh ấy là những chú bò Yak lông trắng như tuyết, hùng dũng mà tha thướt được người
dân cho thuê để chụp ảnh. Người dân Tây Tạng còn tin rằng trong hồ có những con cá khổng lồ
hàng nghìn năm tuổi sinh sống,và một loại sinh vật có hình thù như con rồng gọi là Cừu nước,
thường nhảy lên khỏi mặt nước thành từng nhóm 3 đến 5 con và ai trong đời được một lần nhìn
thấy sẽ được toại nguyện mọi ước mơ.
Mỗi năm, có hàng chục ngàn du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ tới Tây Tạng khám phá những bí
ẩn của vùng đất Phật giáo này. Khởi hành từ Việt Nam, hiện Tây Tạng được coi là một trong những
hành trình vất vả, tốn kém vào hàng nhất với tổng thời gian cả chuyến đi ngắn nhất chừng 6 ngày,
chi phí thấp nhất từ 2000 USD và thường được tổ chức trước tháng 10 để tránh mùa đông khắc
nghiệt song bất chấp mọi bất lợi ấy, số người tìm tới Tây Tạng ngày một tăng, đủ biết sức hút bí ẩn
của vùng đất ấy mạnh mẽ tới nhường nào.
12. Bò
Yak,
mặt
mũi
khôi
ngô,
lông
trắng
dài
mượt
mà,
vóc
dáng
rất
Từ
Hải
nhưng
đôi
mắt
buồn
xa
xăm...vì
cả
ngày
chỉ
làm
mỗi
1
việc
là
bị
đắp
đủ
thứ
thảm
màu
sắc
lên
người
(quá
nổi),
bị
du
khách
leo
lên
người,
xong
bị
đẩy
đít
giật
lùi
ra
ngâm
nước
hix
Đoàn
mình
gọi
là
BÒ
NGÂM
CHÂN
hix
thương
ghê!
Lạnh
bỏ
bố
đi
được
í
chứ
2010
3 bố con
nhà tớ
hehe
13. Tại vì mình chưa ngủ được !
Wednesday,
February
3,
2010
at
3:21am
Hồi xưa cả nhà mình có 1
cái máy phim, tự động,
chỉ cần bấm tách 1 cái:D,
máy bé bằng nửa bàn tay
với chỗ lắp phim chiếm
đến 1/3 thân máy. Lắp
phim vào cũng run tay ra
phết :D ai cũng sợ nó
bung cả cuộn ra cháy bố
nó mất thì chết. Máy có 1
cái đèn popup, gọi là đèn
mắt mèo bé tí nhưng rất
khỏe, chụp tối cứ gọi là
sáng bừng! Sau này đánh
rơi hỏng, mắt mèo chả
chịu cụp lại nữa!
Mỗi khi xin được 1 cuộn
để lắp vào, mình biết là
chỉ có 32 kiểu at max (có
những loại hình như còn
Pic:
Internet,
unknown
author,
thank
you
ít hơn, 25?) , kiểu đầu
that's
an
awesome
shot!
tiên và kiểu cuối cứ chụp
đúp cho chắc ăn vì nó có
thể hỏng.
Mỗi 1 lần bấm nút chụp tách một phát là một lần biết mình đốt đi một tấm, không cách gì
cứu vãn được, không cách gì undo nổi. Gỡ cuộn đã chụp ra lại cẩn thận bỏ vào hộp và
thả cuộn mới vào. Mà thông thường mình chỉ xin được 2 cuộn phim thôi vì phim hình
như cũng đắt :D. Lạ mắt nhất là ở cửa hàng ảnh nào cũng sẽ có vài cái hộp gỗ lục giác,
đục 2 lỗ tròn gắn 2 ống tay lụa màu đen để mọi người thò tay vào, mò mẫm mà gỡ phim
cho khỏi lộ sáng.
14. Lại nhớ thời ấy, mọi người hay cắt lẻ phim ra khiến các hàng rửa ảnh rất khốn khổ,
cứ phải dán biển cầu xin khách hàng tráng phim đừng có cắt rời từng tấm!!!. Mình
có văn minh hơn một tí: bắt chước người ta in ra một tấm index, chọn số hình trên
đó mà phóng ảnh, còn phim thì cái cuộn lại gửi nhờ hộp chống ẩm của papa, cái thì
có cắt ra thật nhưng gài vào 1 cái album phim bằng ni lông trong chừng 6 phim liền
nhau, hàng chuỗi, có thể soi lên để tìm ảnh, có thể cuộn lại và cất đi. Ấy là thời
Konica còn áp dụng chiêu tặng album gài ảnh cho khách với bìa branding một cách
trắng trợn.
Sau đấy, đi gi tồ lấn át phim từ thực tế là các hàng rửa ảnh cũng scan phim in ra
chứ chả rửa nữa. Thế là khi mua máy scan mình đề xuất sắm thêm cái đồ này - mà
mình tin chắc giờ cũng là đồ cổ: Máy scan phim.
Thật ra nó là 1 cục rời, bên trong có một ống đèn neon cực sáng, đặt nằm trên máy
scan. Phim slide hay phim âm bản cứ khổ dưới 6x6 là bỏ vừa cái khe của nó. Thông
thường khi quét ảnh thường chỉ có đèn dưới máy scanner sáng, còn khi quét phim
thì 2 cái cùng sáng, kẹp tấm phim ở giữa. Sẵn nhà có một đống phim slide đã bạc
màu, nhưng nhìn đẹp quá mình lôi ra scan hàng đống :D thật là rảnh rỗi!!! Tuy thế
mới scan được 1 nửa, vẫn còn 1 đống nữa thì chán quá, bỏ nghề.
Có khi giờ tất cả đống đồ nghề này tuyệt chủng hết rồi!
Giờ trẻ con 2 tuổi cũng chụp được ảnh. Thậm chí bạn Su thối 1 tuổi rưỡi cũng đủ
tuổi chụp ảnh rồi ấy.
Nhất là chim-hoa-cá-gái-ong-và-bướm-macro như rất nhiều cái mình mới up. Đặc
biệt là bấm bao nhiêu cái cũng được không cần phải biết đếm nữa. Đúng như Trạng
trình Nguyễn Bỉnh Khiêm có lời sấm truyền từ thế kỷ 18, thời này nhiếp ảnh gia rất
được mùa, nước nhà rất rạng danh, mọi người đều hạnh phúc và rạng ngời.
Ví dụ: Thủy còi trông thế mà cũng có biết bao ảnh nhìn như vơ đét, e-sheep thì cứ
tưởng mình là tay nhiếp ảnh kiêm họa sĩ cừ khôi, chị Minh Anh cứ rảnh là đi mua
hoa về chụp!!! còn rất nhiều bạn khác, từ bạn chụp bằng điện thoại Samsung Corby
đến những bạn nghiến răng sắm Canon 1Dmark3, khinh bỉ lense kit và chỉ chịu in
dấu vân tay lên Lense fix - hầu hết đều tin tưởng rằng trên đời này không thằng nào
chụp vượt mặt được mình và còn viết caption minh họa cho ảnh trước khi up lên
cho bàn dân thiên hạ xem, ví dụ: chụp hình cô người Dao đỏ nhẵn nhụi lông mày,
cẩn thận ghi chú: Người Mèo xuống chợ. Tất cả đều cảm thấy yêu quý bản thân và
năng khiếu trời phú của mình hơn.
Ngay như mình, chỉ ngồi ngắm ảnh hoa thôi mà còn đếch ngủ được vì xúc động.
Mình chả có ý gì đâu, mình hâm mộ các bạn!
15. Sushie yêu nước
Saturday, January 9, 2010 at 2:30am
Vật chất là phù du (cảm giác quyết định mọi thứ)
Đây là 1 ví dụ dễ hiểu cho quan điểm trên, cái mình sắp kể - sushi the cat ấy.
Mình thấy rất thương Sushi, cả đời thú vui hạn hẹp chỉ dừng lại ở bim bim whiskat.
Giả sử nó bình dị như mèo Mốc, nó sẽ ngồi rất im để xin ăn rồi sau đó mải miết ăn
cơm trộn cá ngon lành. Nếu ko có hạt cơm nào, nó sẽ lồng lộn đi tìm bắt chuột, và
no doubt sẽ vắt vẻo mang về 1 con chuột ăn dở khoe công. Còn nếu thời thế cho
phép nó sẽ lén lút ăn vụng sườn, thịt luộc, tôm cua... Mèo mà, nhất là Mốc lại là 1
con mèo rất mèo.
Sushi mũi đỏ từ bé ăn bimbim, lớn vẫn bimbim. Cấp độ sung sướng cao nhất của
nó là có nửa bát bim bim - cắm cúi ăn. Cấp độ đau khổ nhất của nó là ko có bim
bim - vật vã đi quanh xin xỏ. Mình có thể bày thức ăn ra bàn mà không lo sushi ăn
vụng, cũng không bao giờ lo sushi sẽ đi ăn vụng nhà nào khác.
Nếu muốn Mốc sung sướng, chỉ việc mang đến cho nó 1 con cá rán to bự, mình ko
biết nếu xếp đầy 1 mâm cá rồi đặt nó ngồi lên nó có ngất ko nhỉ. Có khi ngất thật,
giống như người trúng số ấy. Còn Sushi, sướng nhất là có nửa bát bim bim chán
ngắt ăn cho trương bụng lên thì chán bỏ đi chỗ khác lúc nào đói lại quay lại nhặt
bimbim ăn tiếp, thế là hết chuyện. :-D
16. Coi như Sushi thua thiệt đi vì chỉ có vài cung
bậc sung sướng. Nhưng có lẽ điều này bù đắp
cho nó: Nó yêu nước nhất trên đời mà yêu
nhất là những tia nước cuốn tung tóe.
Điều này khiến cuộc sống của Sushi thú vị lên
biết bao nhiêu. Mỗi một lần máy giặt xả nước,
sushi sẽ bỏ hết mọi thứ đang chơi dở lao ra
ngắm dòng nước xoáy và đôi khi còn sán đến
chọc tay vào. Toilet giật nước, thế nào cũng
Sáng ngồi xin ăn như này nhồm người lên nhìn như bị thôi miên và lúc
này mình dùng vòi xịt để cọ nhà tắm thì luôn luôn
ngó nghiêng ở cửa nhà tắm mặc cho những tia
nước bắn lên khắp mặt và người. Thích nước,
thích cả bạn gió và bạn mưa.
Nhà mình thuê có cái cửa sổ trông xuống 1
cái sân xấu xí sát nhà máy nước, tiếng máy
bơm ầm ĩ và view xám xịt nhưng Sushi ưa
ngồi trên cái bậu cửa đấy ngắm thiên hạ lắm,
gió thổi lồng lộng tạt cả lửa bếp ga nhưng
sushi ngồi ngắm giời ngắm đất một cách kiên
Muỗi...
trì và nghiêm túc. Kết hợp với cái thú yêu
nước kỳ cục của nó đôi khi cũng nguy hiểm.
Có 1 đêm mình dậy giữa chừng bật đèn lên
thấy trời tối đen, mưa tạt lất phất, gió lạnh
thổi và sushi người đẫm sương (or mưa) ngồi
lù lù một đống trên bậu cửa sổ. Đành phải
đóng cửa lại lấy khăn lau khô nó, cho đi tiêm
1 tuần liền vì viêm phổi.
No rồi thì có thể sẽ nằm
như thế này này:
Sushi nhiều trải nghiệm, còn biết viêm phổi
Chết rồi, buồn ị quá ! thì phải tiêm và thở hộc hộc hộc bụng phập
phồng bong bóng ra sao. Mèo khác sợ hãi trời
mưa, sợ luôn cả nước, làm sao cho biết cảm
giác những hạt nước nhỏ bắn lên mặt thế nào.
Mèo khác chỉ biết có nắng, biết rất 1 chiều!