5. Bài Ca Mở Ðầu
( Và cũng là bài ca kết thúc )
Sông dài cuồn cuộc ra khơi ,
Anh hùng : sóng dập, cát vùi thiên thu...
Dở hay, thành bại nào đâu ?
Bể dâu chớp mắt , nghoảnh đầu thành mơ !
Non xanh còn đó trơ trơ ,
Tà dương lần lửa sưởi hơ ánh hồng .
Lão tiều gặp lại ngư ông ,
Bên sông gió mát , trăng trong , kho trời .
Rượu vò lại rót khuyên mời ,
Cùng nhau lại kể chuyện thời xa xưa...
Kể ra biết mấy cho vừa ?
Nói cười hỉ hả , say sưa quên đời...
8. Hội Ðào Viên Anh Hùng Kết Nghĩa
Ðánh Huỳnh Cân Hào Kiệt Lập Công
Phàmthế cuộc trongthiênhạ (1), chia rồilạihợp, hợp rồilạichia. Tỷnhư nhà Châumất vận, bảynước phântranh, sauđó nhà Tầnlạigồmthâuvề một mối. Rồikhinhà Tầnbị
diệt vong, để cho Hán, Sở tranhhùng, và cuốicùngHánđã diệt Sở để thuvề một mối.
Nhà Hánkể từ vua Cao Tổ là LưuBangtrảmxà khởinghĩa thốngnhất được thiênhạ, giữ lấyngaivàngcho Ðếnkhivua QuangVũlà LưuTúquật khởi, giết loạnthầnlà
VươngMãng, phục hưngcho nhà HậuHán(2), rồitruyềnÐếnđờivua HiếnÐế thìbịchia làmba nước. Cáinguyêndo rốiloạnsaunàylà do tớihaiôngvua HoànÐế và Linh
Ðế.
Vua HoànÐế giamcầmcác bề tôitrungtrực, lạitindùngbọnhoạnquan, làmcho thế nước bịsuyvi. Khivua HoànÐế bănghà, vua LinhÐế lênnốingôi, có quanÐạiTướng
QuânÐậuVũvà quanTháiPhó TrầnPhồncùnggiúp việc trịnước. Haivịtôithầnnầyvốnmột lòngtrungnghĩa, nhưngbêncạnhlạicó bè lũhoạnquanTào Tiết chuyênquyền
làmbậy. ÐậuVũvà TrầnPhồnlập mưutrudiệt bọnnàyđể trừ taihọa cho nước, chẳngmaycơ mưubịbạilộ, haivịtôithầnnầyđềubịchúnghãmhại.
Từ đó, bọnhoạnquancànglộngquyền, chúngliênkết vớiloạnthầntác yêu, tác quái.
NămKiếnNinhthứ hai(niênhiệucủa vua LinhÐế), thángtư ngàyrằm, nhà vua ngự ra điệnÔnÐức, vừa ngồixuốngngự ỷ, bỗngcó một trậncuồngphongrất lớnnổilên, rồi
một conrắnxanhto tướngtừ trênsà ngangcungđiệnrơixuốngnằmngangtrênngự ỷ. Vua thất kinhngã lănra bất tỉnh, các quanhầucậnphảiđưa vua vào nộicungcứucấp.
Nhưngchỉtronggiâylát, conrắnbiếnđiđâumất, trờilạinổilênmột trậncuồngphongdữ dội, mưa tuônnhư trút nước. Kế đó, mưa đá lạirơitheo tớihơnnửa ngày, nhà cửa
bịhư sập vô số.
Vào thánghai, nămKiếnNinhthứ tư, kinhđô Lộc Dươnglạibịđộngđất, rồinước biểndânglêntrànngập cả một miềnduyênhải. Dâncư, làngmạc, của cảibịsóngcuốnra
khơimất tích.
Cũngvào đờivua LinhÐế, vào nămQuangHòa thứ nhất, tạimột vùngthôndã, có một congà máihóa gà trống, rồiđếnngàymồngmột thángsáu, một luồnghắc khídàihơn
mườitrượngbaythẳngvào điệnÔnÐức.
Cũngvào mùa thunămđó, trước nhà Ngọc Ðườngbỗnghiệnlênmột cầuvồngsángchói. SườnnúiNgữ Nguyênbịsụp lở, đất đá đè chết người.
Chỉtrongthờigianmấynămmà khôngbiết bao nhiêusự việc lykỳxảyra. Vua buồnbã hạ chiếuhỏicác quantriềuthầntớisao có nhữnghiệntượngquáigở như vậy?
QuanNghịLangTháiUngdângsớ tâu, đạiýnói:"Rắnsa, gà máihóa gà trốnglà điềmđànbà và hoạnquanlàmloạnnước..."
Lờitâurất thốngthiết, khiếnnhà vua xemxongcũngphảinão lòng. Vua chỉthở dàirồiquayvào thayáo.
Bấygiờ Tào Tiết đứngnúp đằngsauvua, xemtrộmđược tờ biểu, thấythế tức giậnvô cùng, liềnbànmưuvớibè đảngcủa hắn, lập kế gieo tộicho TháiUng, và cáchchức
đuổiTháiUngvề làmthứ dânnơiđiềnlý.
Sauđó bọnTrươngNhượng, TriệuTrung, PhongTư, Tào Tiết, HầuLãm, KiểnThạc, TrìnhKhoáng, Hạ Huy, QuáchThắng, tất cả mườingườihọp nhauxưnglà "Thập
ThườngThị"chuyênlàmđiềugianác.
Vua LinhÐế lạinhunhược, tindùngTrươngNhượngnhư một kẻ tôitrung, việc triềuchínhđềugiao cho TrươngNhượngquyết đoán, ÐếnnỗikêuTrươngNhượngbằng"Á
phụ".
Triềuđìnhcàngbê tha thốinát, lòngngườimuốnnổiloạn, giặc giã khắp nơidấyloạnlênnhư ongvỡ tổ.
Bấygiờ, tạiquậnCự Lộc có ba anhemhọ Trươnglà TrươngGiác, TrươngBảo, và TrươngLương. TrươngGiác thihỏngTúTài, khôngquảnđènsáchnữa, ngàyngàyvào núi
háithuốc. Bỗngmột hôm, TrươngGiác gặp một ônglão mặt đỏ như hàiđồng, mắt xanhnhư nước biếc, taychốnggậylê, kêuTrươngGiác vào một hangnúi, rồitrao cho ba
quyển"thiênthư"và dặn:
- Ðâylà bộ "Tháibìnhyêuthuật"ta bancho conđể học. Học được sáchnày, conphảithaytrờimà tuyênhóa, cứudânđộ thế. Cònnếumanhtâmđổidạ thìsẽ gặt lấyquả báo
khôngnhỏ.
TrươngGiác tiếp lấyThiênthư, báitạ rồiyêucầuxinđược biết tênônglão. Ônglão nói:
- Ta chínhlà NamHoa Lão Tiênđây.
Dứt lờihóa thànhluồnggió mát bayđimất.
TrươngGiác được bộ sáchấy, ngàyđêmtập luyện, chẳngbao lâuđã biết cáchkêumưa gọigió, và tự xưnghiệulà "TháiBìnhđạo nhân".
Vào thánggiêngnămTrungBìnhthứ nhất (cũngđờivua LinhÐế), có bệnhthờikhínổilên, lanrộngkhắp vùng. TrươngGiác đembùa phép đitrịbệnhcho dânggian, lấyhiệulà
"ÐạiHiềnlươngsư". Lúc đó TrươngGiác lạicó dạythêmđược hơnnămtrămđồ đệ, cũnghọc rànhphép bùa chú, nêncả thầytrò chia nhauvândukhắp nơi.
Thấyviệc chữa bệnhcủa TrươngGiác có hiệuquả, thiênhạ đồnầmlên, và rủnhautheo làmđồ đệ của TrươngGiác mỗingàymột đôngthêm.
TrươngGiác đemtất cả tínđồ trongthiênhạ chia ra làmba mươisáuphường, mỗiphườngcó hơnmột vạnngười, và có cử một viênCừ Soáiđể caiquản. RồiTrươngGiác lại
tự xưngmìnhlà TướngQuân, coicả ba mươisáuphườngđó.
Chưa hết, Giác cònphao ngônđể mê hoặc dânchúngrằng:"Trờixanhđã chết, trờivàngnênlênthay. ÐếnnămGiáp Tý, thiênhạ đạicát".
Giác lạitruyềncho các tínđồ dùngđất sét trắngviết lênnơicửa lớnhaichữ "Giáp Tý", và dâncư khắp támchâu:Thanh, U, Từ, Ký, Kinh, Dương, Duyện, Dự, aimuốnđược
9. hưởngphước phảiviết danhvị"ÐạiHiềnlươngsư TrươngGiác"mà thờ.
TrươngGiác đã có ýlàmphản, nênmật saiđồ đệ là Mã NguyênNghĩa đemvàngbạc gấmvóc vào triềulo lót vớitênhoạnquanPhongTư, để nhờ tênnàylàmnộiứng.
TrươngGiác lạibànvớihaingườiemrằng:
- Cáikhó đạt nhất là lòngdân. Naydânđã thuậntheo mìnhrồi, nếukhôngthừa cơ đoạt thiênhạ thìđángtiếc lắm.
RồiTrươngGiác vộivã sắmcờ vàng, khănvàngđể hẹnngàykhởisự. Giác saimột tênđệ tử là ựườngChâumangmật thư đưa cho PhongTư, nhưngchẳngmayÐườngChâu
khôngthíchhànhđộngcủa Giác cho nênchạythẳngvào tòa ThượngThư cáo biến.
Thế là việc làmcủa TrươngGiác bịbạilộ. Vua haytinphảnloạnliềntriệuÐạiTướngQuânHà Tiếnvào triều, truyềnbắt Mã NguyênNghĩa đemchém, và hạ ngục cả gia
quyếnPhongTư hơnngànngười.
TrươngGiác thấyvậyliềngấp rút khởibinh, tự xưnglà ThiênCôngTướngQuân, phongcho TrươngBảo làmÐịa CôngTướngQuân, TrươngLươnglàmNhânCôngTướng
Quân.
Giác lạirêurao vớibá tánhrằng:"NayvậnHánđã hết, có đạithánhnhânxuất thế, ainấythuậntrờitheo chính, để hưởngtháibìnhanlộc."
Thế là khắp bốnphươngcó hơnbốn, nămmươivạnngườiđộikhănVànghưởngứngtheo TrươngGiác làmphản. Thế giặc rất mạnh, quanquânnghe gió đã chạydài.
Hà Tiếnliềntâuvớivua cấp tốc saisứ đếncác Châu, Quậntruyềnlệnhphòngngự, ngănđịchlập công. ÐồngthờisaiTrungLangTướngLư Thực, HoàngPhủTung, và Châu
Tuấndẫnba độitinhbinhchia ra làmba đườngdẹp giặc.
Bấygiờ, giặc KhănVàngmột đạo do TrươngGiác cầmđầu, kéo thẳngđếnUChâuxâmlấn. QuanTháiThúchâunàylà LưuYênvốndòngtônthất ở đất CảnhLăng, vùng
GiangHạ, là concháuLỗ CungVươngnhà Hán.
LưuYênthấytìnhthế khẩntrươngvộitriệuquanHiệuÚyChâuTĩnhvào bànkế.
ChâuTĩnhnói:
- Quângiặc đôngnhư nước lũ, quânta ít khôngthể nào ngănnổi. Minhcôngnêngấp rút chiêumộ nghĩa binhmớigiữ nổiChâunày.
LưuYênnghe lờiliềntreo bảngkhắp nơichiêumộ nghĩa binh.
Ngàykia, bảnvănđưa đếnTrác Huyện, dânchúngra xemđôngnghịt. Trongsố dânchúngấycó một vịanhhùngtánhtìnhkhoanhòa, ít nói, mừnggiậnkhônglộ ra sắc mặt,
nhưnglạicó chílớn, thườngkết giao vớicác anhhùng, hào kiệt trongthiênhạ. Ngườinàymìnhcao támthước, haitailớnnhư chày, môiđỏ như thoa son, họ LưutênBị, tự là
HuyềnÐức, vốncháuchắt TrungSơnTĩnhVươngLưuThắng, tức dòngdõivua HiếuCảnhHoàngÐế nhà Hán.
Nguyêntrước kia, thờiHánVũÐế, contraiLưuThắnglà LưuTrinhđược phongtước Trác Lộc ÐìnhHầu. Về sau, nhânmột buổitế tôngmiếu, LưuTrinhvào dângvànghành
lễ, chẳngmayvàngsắc xấu, bịmất tước Hầu(3), và từ đấyconcháumớicó một chidờivề Trác Quậnlập nghiệp.
LưuHuyềnÐức tức là cháuLưuHùng, conLưuHoằng. LưuHoằngcó thiđậuHiếuLiêm, rồilàmchức Lại, nhưngmất sớm.
HuyềnÐức mồ côicha, thờ mẹ rất có hiếu. Tánhhamđọc sách, nhưngnhà nghèo, HuyềnÐức phảilàmnghề đóngdép, dệt chiếuđể sinhsống. Nhà ôngở tớithônLâuTang,
phía ÐôngNamcó một câydâurất lớn, cao hơnnămtrượng, đứngxa trôngnhư một chiếc lọngvậy.
Ðã có nhiềungườiđiqua trôngthấycâudâukỳdịấy, từngnói:
- Nhà nàyắt sanhquýtử.
Lúc cònnhỏ, HuyềnÐức thườngchơiđùa vớitrẻ contronglàng, và thườngđứngdướigốc câydâumà nói:
- Tao làmThiêntử, nênngự cỗ xe có lọngnầy!
Ngườichúlà LưuNguyênKhởinghe nóithườngmắng:
- Cháuchỉnóibậy.
Tuyvậy, NguyênKhởicũngnóirằng:
- Thằngbé nàyphảilà một ngườiphithườngmaisau.
Nhânthấynhà HuyềnÐức nghèo, LưuNguyênKhởitìmcáchgiúp đỡ để HuyềnÐức ănhọc. NămHuyềnÐức mườilămtuổi, được mẹ cho điduhọc, thụgiáo TrịnhHuyền
và Lư Thực, lạikết bạnvớiCôngTônToản.
Ðếnnay, HuyềnÐức đã được haimươitámtuổi, và ngàyhômấy, khiđọc bảnchiêuquâncủa LưuYên, HuyềnÐức cảmkháithở dàimột tiếng.
Bỗngnghe đằngsaucó tiếngngườinóilớn:
- Ðạitrượngphuphảivìquốc gia mà ra sức, chứ thanthở có íchgì?
HuyềnÐức quayđầulại, thấyngườivừa nóimìnhcao támthước, mặt dữ như cọp, mắt ốc trònxoe, hàménrâuhùm, tiếngnóirềnnhư sấm. Biết khôngphảilà ngườithường,
HuyềnÐức liềnhỏithămtênhọ.
10. Ngườiấyđáp:
- Tôihọ TrươngtênPhi, tự là Dực Ðức, ôngcha mấyđờiở nơiTrác Quậnnầylàmnghề bánrượu, mổ thịt, vìvậytôicũngcó chúít ruộngvườn, thíchkết giao nhữnganhhùng
hào kiệt trongthiênhạ, naythấyôngxembảngchiêuquânmà thanthở nênhỏithử một lời.
HuyềnÐức nói:
- Tôivốnlà ngườitrongthântộc nhà Hán, họ LưutênBị, đánglẽ tronglúc giặc "KhănVàng"dấyloạncũngphảigóp một phầncứunước andân, nhưngvìsức chưa làmđược
nênđaulòngthanthở.
TrươngPhinói:
- Nhà tôicũngcó chút ít của cải, tôimuốnbỏ ra để tuyểnmộ một đoànhươngdũng, rồicùngôngcử đạisự, ôngthấycó nênchăng?
HuyềnÐức rất mừng, nắmtayTrươngPhidắt vào trongquánrượuđàmđạo. Tronglúc haingườiđangđốiẩmbànthế sự thìbỗngthấymột đạihảo hánđẩymột chiếc xe để
ngoàicửa rồibước vào thét tửubảo, nói:
- Ðemrượuthịt ra đây! Hômnayta uốngsaysưa cho một bữa để ngàymaiđầuquângiết giặc.
HuyềnÐức liếc nhìnra cửa thấyngườinàymìnhcao lớnchínthước, mặt đỏ như thoa son, mắt phượngmàyngài, tướngmạo đườngđường, oaiphonglẫmliệt.
Biết ngườiấycũnglà một cáithế kỳnhân, nênHuyềnÐức vộiđứngdậytiếp mờivào ngồichungbànvà hỏithămdanhtánh.
Ngườiấyđáp:
- Tôihọ QuantênVũ, tự là Thọ Trường, sauđổilà VânTrường, ngườiđất GiảiLương, tỉnhHà Ðông. Nhânvìvùngtôiở có một tênthổ hào ỷthế hiếp đáp dânlành, tôinổi
giậngiết chết nó rồibỏ đilánhnạn. Tôiphiêubạt tronggianghồ đã hơnnămnăm, naynghe có giặc "KhănVàng"nổilênkhấynhiễu, nênmuốnđầuquântrừ giặc, cứuanbá
tánh.
HuyềnÐức cũngđemchínguyệncủa mìnhtỏ bày. VânTrườngmừngrỡ uốngba chungrượurồitheo HuyềnÐức và TrươngPhidắt nhauvề trangtrạiđể bànbạc.
TrươngPhinói:
- Muốnlàmnênviệc lớn, cốt nhất phảihiệp sức đồngtâmmớiđược. Saunhà tôicó một vườnđào đangtiết hoa nở rất nhiều, ngàymaichúngta đếnđó tế cáo trờiđất, kết làm
anhem.
HuyềnÐức và VânTrườngđồngthanhkhenphải.
Ngàyhômsau, TrươngPhisaigia nhânmổ trâuđen, ngựa trắngbàyđủlễ trongvườnđào. Ba ngườiđứngtrước hươngán, váimỗingườihaicáirồicùngthề rằng:
"Ba chúngtôilà LưuBị, QuanVũ, TrươngPhi, tuykhác họ nhưngkết làmanhem, quyết đồngtâmhiệp lực, cứukhổnphò nguy, trênbáo đáp quốc gia, dướigiúp yênbá tánh.
Chúngtôikhôngmongđược sanhcùngnămcùngthángcùngngày, chỉnguyệnđược chết cùngngàycùngthángcùngnăm. Hoàngthiên, hậuthổ chứnggiámlờinày.Aibộinghĩa
bịtrờitruđất diệt."
Thề xong, ba ngườiđemso tuổinhauthìHuyềnÐức được làmanhcả, VânTrườnglàmthứ, TrươngPhilàmemút.
TrươngPhilạisaigia nhânbắt trâudê trongchuồngđemmổ làmtiệc tớivườnđào, tập trungtất cả dũngsĩtrongvùngđếnănuống. Dũngsĩtề tựucó tớihơnba trămngười, vui
saymột bữa thật no nê.
Hômsau, mọingườichia nhauđithuthập khígiới, mọiviệc tạmyên, chỉhiềmmột nỗicònthiếungựa để cỡi.
Tronglúc đanglo tính, bỗngcó một ngườichạyvào báo:
- Có haingườikháchthương, cùngđoàntùytùngdẫnbầyngựa khá đông, đangđivề hướngtrangtrạinày.
HuyềnÐức nói:
- Ðâylà trờigiúp ta!
Ba anhemvộira khỏitrạiđóntiếp haingườikháchthươngmờivào trangtrại.
Haingườinàychínhlà haithươnggia lớnở đất TrungSơn, một ngườilà TrươngThế Bình, một ngườilà Tô Song, hàngnămthườnglênmạnBắc mua giốngngựa khỏe đemvề
TràngAnbán. Nayvìmiềnnàycó giặc nênkhôngthể đemngựa điqua được.
Saukhiđã mờiđược haivịkháchthươngvào trại, HuyềnÐức hốidọntiệc đãiđằng, rồiđemýmuốncứudânđộ thế của mìnhra bàytỏ. Haingườikháchthươngvuilònghiến
cho nămmươiconngựa khỏe, lạitặngthêmnămtrămlượngvàngbạc, một ngàncânthép tốt để rènbinhkhívà giáp trụ.
Kháchcáo từ, HuyềnÐức tạ ơntiễnchânvàidặmrồitrở về cậythợ giỏichế một đôisongcổ kiếm. VânTrườngcũngđánhmột câyđạiđao "Thanhlongyểmnguyệt", gọilà
"Lãnhdiễmcứ"nặngtámmươihaicân. TrươngPhirènmột câytrượng"Bát điểmcươngmâu".
Ainấyđềutrangbịcươnggiáp, rồikéo nămtrămquânhươngdũngđếnra mắt quanTháiThúLưuYên.
LưuYênhỏiđếndanhtánh, ba anhemđềuxưngrõ tênhọ, riêngHuyềnÐức cònnóicho LưuYênbiết mìnhlà tôngpháiHoàngGia. LưuYênmừngrỡ nhậnHuyềnÐức làm
cháu(So theo vaivế thìLưuYênthuộc vaichúbác).
11. Vào thànhchưa được vàihômthìđã có tinquânthámthínhvề báo:
- Tướnggiặc KhănVànglà TrìnhViễnChíthốnglãnhnămvớnquânkéo đếnquấynhiễuTrác Quận.
LưuYênliềnsaiChâuTĩnhdẫnba anhemHuyềnÐức cùngnămtrămquânhươngdũngđitrước phá giặc.AnhemHuyềnÐức khônghề ngầnngại, lãnhquântiềnđạo trực chỉ
đếnchânnúiÐạiHưng, và trôngthấyquângiặc cũngvừa kéo đếnđó.
HuyềnÐức thúc ngựa ra trước trận, bêntả có VânTrường, bênhữucó TrươngPhiyểmhộ.
HuyềnÐức giơ roithét mắngquângiặc:
- Phảnloạn, đừnghòngmúa rối, hãyxuốngngựa đầuhàngcho sớm.
TrìnhViễnChínổigiậnsaiPhó TướngÐặngMậura đánh. ÐặngMậuvừa nhảyra đã bịTrươngPhixôngđếnđâmmột xà mâutrúngngaygiữa ngực, ngã lănxuốngngựa.
ThấyPhó Tướngmìnhchưa ra tayđã bịhạirồi, TrìnhViễnChíliềnmúa đao đếnđánhTrươngPhi, nhưngVânTrườngđã vungThanhLongÐao cảnlại. Uylực của Vân
Trườngrất mạnh, TrìnhViễnChíkinhhãirunsợ, trở taykhôngkịp bịVânTrườngchémmột đao đứt làmhaiđoạn.
Ngườisaucó thơ khenVânTrườngvà TrươngPhinhư sau:
Anh hùng xuất trận buổi đầu tay,
Một thử xà mâu, một thử đao.
Khí tiết rạng ngời oai lực khét,
Chia ba thiên hạ rạng anh hào.
Quângiặc bịmất chủtướnghoảnghốt chạydài. HuyềnÐức xua quânđuổiđánh, chúngđầuhàngvô số.
Ðoànquânđắc thắngkéo về thànhđược LưuYênthânhànhra tậnbênngoàitiếp đónvà ủylạo quânsĩ.
Sánghômsau, lạicó tingiặc "KhănVàng"Ðếnvâyphá ThanhChâu, và quanTháiThúThanhchâulà CungCảnhcho ngườisangcầucứu. LưuYênliềncho mờiHuyềnÐức
đếnthươnglượng.
HuyềnÐức nói:
- Giặc cậythế đôngchia quânkhuấyrối, nayUchâuđã tạmyên, Bịnàyxintìnhnguyệnđemquânđể cứuThanhChâu.
LưuYênliềnsaiChâuTĩnhđemnămngànquâncùngba anhemHuyềnÐức kéo đi.
Giặc thấycứubinhtớiliềnchia làmba đạo, bao vâyrất ngặt. HuyềnÐức thấymìnhít quânquá, khôngthể nào cự nổiliềncho lệnhrút quânngoàiba mươidặmhạ trại. Ðoạn
nóivớiQuan, Trương:
- Muốnphá giặc phảithihànhkỳbinhmớiđược.
Rồichia cho VânTrườngmột ngànquândọnra phục bêntả nơichânnúi, TrươngPhicũnglãnhmột ngànquânphục bênhữunơichânnúi.
Sánghômsau, HuyềnÐức cùngChâuTĩnhdẫnquângióngtrốngtiếnđếntrớiđịch. Quângiặc ra nghênhchiến, HuyềnÐức giả thua kéo quânchạyvề.
Tưởngmìnhđắc thế, quângiặc ồ ạt đuổitheo. Khiđuổiđếnchânnúi, bỗngnghe mấytiếngchiêngbáo hiệu, haitoánquânphục của VânTrườngvà TrươngPhiđồngkéo ra
một lượt đánhbộc hậu. Ðạo quâncủa HuyềnÐức quaylạitác chiến. Ba mặt đánhdồn, quângiặc đạibại, chết khôngbiết bao nhiêumà kể. Chúngbỏ kết cờ xí, mạnhainấy
chạy. HuyềnÐức xua quântruykích, đuổiđếnthànhThanhChâuthìquanTháiThúCungCảnhhayđược tinthắngtrậnvộimở cửa thànhthúc quântrànra tiếp ứng.
Nhờ đó mà ThanhChâuđược giảivây, quângiặc tảnmác hết. Ngườisaucó thơ khenHuyềnÐức:
Mưu hay tỏ rõ sức thần công,
Hai cọp suy ra kém một rồng.
Gặp lúc cô cùng, người mới rõ,
Tam phân thiên hạ, xứng anh hùng
CungCảnhđóntiếp ba anhemHuyềnÐức và ChâuTĩnhvào thànhbàytiệc khao thưởngba quân. Tiệc xong, ChâuTĩnhmuốntrở về UChâu, HuyềnÐức nói:
- Gầnđây, nghe quanTrungLangTướngLư Thực đánhnhauvớiTrươngGiác, chúa giặc KhănVàngtớiQuảngTôn. Bịtôixưa đã từngtheo học Lư tiênsinh, naymuốnđến
đó giúp ânsư một phen.
ChâuTĩnhbằnglòng, dẫnquântrở về một mình. Ba anhemHuyềnÐức đemnămtrămquânbảnbộ thẳngđếnQuảngTôn, vào dinhra mắt Lư Thực, và nóirõ ýkiếnmìnhtình
nguyệnphá giặc. Lư Thực mừnglắm, lưuba anhemHuyềnÐức dướitrướngđể đợilệnh.
Bấygiờ, TrươngGiác có hơnmườilămvạnquân, chia ra quấynhiễunhiềuchỗ. PhầnTrươngGiác thìgiữ nămvạn, đangcầmcự tớiQuảngTôn, chưa phânthắngbại.
12. Lư Thực bảo HuyềnÐức:
- NayTrươngGiác bịta vâyở đâychưa thể làmgìđược, nhưnghaingườiemcủa nó là TrươngLương, TrươngBảo đangquấyrốiở DĩnhXuyên, đốitrậnvớiHoàngPhủTung
và ChâuTuấn. Nếuquângiặc ở DĩnhXuyênmà thắngthế được thìnơiđâyắt bịnguyhiểm. Vậyngươihãydẫnbinhmã bảnbộ, và thêmmột ngànquânta cấp, đếnDĩnh
Xuyêndò thámtìnhhình, sausẽ hẹnngàycùngđánh.
HuyềnÐức lĩnhmệnh, kéo quânđisuốt ngàyđêmmớiđếnDĩnhXuyên.
Bấygiờ HoàngPhủTungvà ChâuTuấnđangđánhnhauvớiquângiặc. Giặc núngthế phảirút luivào TrườngXã, dựa thế một rừnglaurậmrạp để lập doanhtrại.
HoàngphủTungbànvớiChâuTuấn:
- Giặc tuyđông, nhưngkhờ khạo. Chúnglập doanhtrạitrongrừnglau, vậyta nêndùnghỏa côngmà đốt.
Liềnđó HoàngPhủTungra lệnhcho quânsĩmỗingườiđemtheo một bó cỏ khô kéo đimaiphục. Ðêmấygặp gió lớn, quânHánnhất tề phónghỏa đốt trại. Giữa lúc đó
HoàngphủTungvà ChâuTuấndẫnhaingànkỵbinhxôngvào chémgiết. Trạigiặc lửa cháyngợp trời, quângiặc hoảnghốt khôngkịp mặt giáp lênyên, bỏ chạytứ tán.
QuânHánchémgiết cho đếnlúc trờimờ sángthìmớithấyTrươngLương, TrươngBảo thuthập tànquâncướp đườngchạythoát chết.
Quângiặc chạychưa đầyba mươidặmthìlạigặp một tướngmắt nhỏ, râudài, mìnhcao bảythước, đangcầmđầumột đạo quâncắmtoàncờ đỏ, đổ ra chậnđánh. Bịtrận
phục kíchthứ hainày, quângiặc bạt vía kinhhồn, lớp thìchết, lớp ômđầuchạytrốnkhôngcònmột manhgiáp.
Vịtướngnhỏ vừa xuất hiệnchínhlà quanKỵÐô Úy, ngườiTiêuQuận, nước Bái, họ Tào tênTháo, tự là MạnhÐức.
Trước kia, cha Tào Tháo vốnhọ Hạ Hầutênlà Hạ HầuTung, nhưngsaulàmconnuôiquanTrungThườngThịTào ÐằngnênHạ HầuTungmớiđổira là Tào Tung. Tào Tung
sanhra Tào Tháo có đặt cho Tháo tiểutự làAMan, lạicó thêmmột tênnữa là Cát Lợi.
Lúc thiếuthời, Tào Tháo thíchchơibời, sănbắn, hát xướng, nhưngbảnlãnhlạirất mưumô xảo quyệt. Ngườichúcủa Tào Tháo thấycháumìnhduđãng, hamchơibỏ học nên
có nhiềulầnphiềntráchnóicho Tào Tungbiết.
Mỗilầnnhư vậy, Tào Tungkêuconvào quở mắng, Tào Tháo đemlònggiậnchú, mớinghĩra một kế.
Một hôm, thấychúđếnchơi, Tào Tháo giã vờ ngã lănxuốngđất, ngất lịmnhư trúnggió. Ngườichúthấyvậythất kinhvộichạyđitìmTào Tungbáo lại. Lúc Tào Tungchạyra
xem, thìthấyTháo vẫnđứngchơikhôngcó việc chicả. Tào Tungngạc nhiênhỏi:
- Kìa, sao chúconbảo là contrúnggió?
Tào Tháo thảnnhiênthưa:
- Từ trước đếnnayconcó bệnhtật gìđâu? Có lẽ conđã làmđiềugìmất lòngchú, nênchúgiậnrủa connhư vậy.
Tào Tungnghe lờicon, nênvề sauTào Tháo có lỗigìngườichúphiềntrách, Tào Tungđềubỏ qua, khôngtráchmắngTháo nữa.
Tháo được thế càngchơibờiphóngđãnghơn. Thờiấy, có ngườitênlà KiêuHuyềnbảo Tháo rằng:
- Thiênhạ loạnto đếnnơirồi, nếukhôngphảilà ngườicó tàitáithế, khôngaixoayloạnra anđược. Ngườitàiấycó lẽ là ôngđấy.
Lạicó một ngườinữa ở NamDương, tênHà Ngung, có dịp gặp Tào Tháo về nhà, tỏ ýnói:
- Nhà Hánsắp mất, Tào Tháo sẽ là ngườianđịnhthiênhạ vậy.
Tào Tháo thấycó nhiềungườinóiđếnmình, nhưngchưa vừa ý. Tháo lạinghe ở vùngmiềnNamcó Hứa Thiệunổidanhlà xemtướngbiết người, liềntìmđếnyết kiếnvà hỏi:
- Ôngthấytôilà ngườinhư thế nào?
Hứa ThiệunhìnTháo một lúc rồilặngthinhkhôngđáp. Tào Tháo gặnhỏiđôiba lần, Hứa Thiệumớinói:
- Ðờitrị, ônglà bầytôigiỏi. Thờiloạn, ônglà kẻ gianhùng.
Nghe nóithế, Tào Tháo mừngvô cùng. Nămhaimươituổi, Tào Tháo đã đỗ HiếuLiêm, làmquanLangrồiđược thăngÐô úyLộc Dương. Lúc vừa Ðếnnhậmchức, Tháo đã
saitreo mườicâyroingũsắc ở bốncửa thành.Aiphạmđếnluật cấmtức thìsaiquânnọc cổ ra đánhliền, bất kể kẻ có thế lực, hayquyềnquí.
Có một lầnngườichúruột của quanTrungThườngThịKiểnThạc cầmdao điđêm, Tháo đituầnbắt gặp, lập tức truyềnlệnhbắt đemđếntrước nha mônmà đánh, chẳng
kiêngnể gìhết. Bởivậy, trongngoàiđềusợ Tháo, khôngaidámphạmluật nữa.
Uydanhcủa Tháo nhờ đó lừnglẫy, nênđược thănglàmQuanLệnhở ÐốnKhâu. Naygiặc KhănVàngnổilên, Tháo lạiđược thăngchức TrịÐô Úy, dẫnnămngànquânmã
kéo đếnDĩnhXuyêntrợ chiến.
Vừa đếnnơi, gặp lúc TrươngLương, TrươngBảo bịtrậnhỏa công, thua chạyxiểngliểng, Tháo nhâncơ hộichặnđườnggiết giặc, chémhơnmột vạớnđầugiặc, đoạt được
ngườingựa, khígiớivô số. TrươngLươngvà TrươngBảo gặp thế cùng, mở đườngmáuchạythoát. Tháo liềnkéo quânvào thànhra mắt HoàngPhủTungvà ChâuTuấn, rồilại
dẫnbinhtruykíchTrươngLươngvà TrươngBảo.
Bấygiờ, HuyềnÐức cùngQuan, Trươngcũngvừa tớiDĩnhXuyên, nghe xa xa có tiếnghò reo đánhgiặc, lạithấylửa cháyrực trờivộidẫnbinhtớithìgiặc đã tanrồi. Huyền
Ðức vào yết kiếnHoàngPhủTung, ChâuTuấn, và nóirõ ýkiếncủa Lư Thực.
13. HoàngPhủTungnói:
- Haithằnggiặc TrươngLương, TrươngBảo bịmột trậnhỏa công, thế cùnglực tận, chắc là chúngchạysangQuảngTônhợp lực vớiTrươngGiác. Các ngươihãytức tốc trở
về đó mà giúp Lư tướngquândẹp giặc.
HuyềnÐức lĩnhmệnh, lạidẫnquântrở về. Khiđếnnửa đường, bỗngthấymột toánquânmã áp giảimột chiếc tùxa, ngườingồibêntronglạilà Lư Thực.
Thất kinh, HuyềnÐức vộitụt khỏiyênngựa, chạyđếnhỏiduyêncớ.
Lư Thực nói:
- TôivâyTrươngGiác sắp phá được binhgiặc, thìbỗngtriềuđìnhcó saimột viênHuỳnhMônquanlà Tả Phongra mặt trậnthámthínhtìnhhình. Tả Phongđòiănhốilộ, tôinói
vớihắn:"Ðếnnhư quânlươnghiệncònchưa đủ, lấyđâura tiềndư mà đãisứ nhà vua?". Tả Phongtức giậnvề triềuvutấurằngtôikhôngchịutiếnquân, cứ đắp lũyđào hào cố
thủ, khiếnlòngquântrễ nãi. Triềuđìnhnổigiận, saiquanTrungLangTướngÐổngTrác đếnthaytôicầmquân, và bắt tôigiảivề kinhtrịtội.
TrươngPhinghe dứt lời, máugiậnsục sôi, toanrút gươmchémmấytênquânhộ tốngtùxa để cứuLư Thực, nhưngHuyềnÐức đã kịp ngănlạivà nói:
- Việc của Lư tướngquânngaygiansẽ có côngluậnxét đoán, chúngta khôngnênbạo sát ngườicủa triềuđìnhmà mangtội.
TrươngPhitrợnmắt, nhìnchiếc tùxa cho đếnkhimất hút. VânTrườngnói:
- Lư TrungLangbịbắt, ngườikhác cầmquân, chúngta trôngcậyvào aimà trở lạiQuảngTôn? Chibằngtrở về Trác Quậnlà hơn.
HuyềnÐức nghe lời, cùngvớihaiemdẫnquânvề phía Bắc. Ðichưa được haingày, bỗngnghe saunúicó tiếngquânreo tở mở, ba anhemHuyềnÐức liềntrèo lênmột đỉnh
núicao, xemthấyquânHánbịthua cuốncờ chạytrốn, cònđằngsaugiặc KhănVàngđôngđặc, đangđuổitheo rất hăng. Trêncâyđạikỳcủa giặc có đề bốnchữ:"ThiênCông
TướngQuân".
HuyềnÐức đưa taychỉbọngiặc, nóivớiQuan, Trương:
- Chínhthằngnàylà TrươngGiác, kẻ cầmđầugiặc KhănVànggâyrối. Chúngta thamchiếnngay.
Ba anhemHuyềnÐức đồngphingựa dẫnquânlướt tới. Bấygiờ TrươngGiác đã đánhbạiÐổngTrác, nênkéo binhtruykíchrất ngặt. Ðanglúc hăngthế, bỗnggặp toánquân
của ba anhemHuyềnÐức chặnlại, chúngrốiloạnngườingựa đạp nhào lênnhau, mất cả hàngngũ, bịquânHuyềnÐức chémgiết một trận, làmcho chúngquayđầubỏ chạy
hơnnămmươidặm.
Ba ngườicứuđược ÐổngTrác về trại. Saukhihỏithăm, biết được ba anhemHuyềnÐức chưa có chức vụgì, hiệncònlà chântrắng, ÐổngTrác làmmặt khinhkhỉnh, không
thèmthilễ và tiếp đãi.
HuyềnÐức bước ra ngoài, khôngnóigì, nhưngTrươngPhithìhầmhầmnét mặt, tỏ ýbất mãn:
- Hừ! Chúngta lănmìnhvào địchquânđể cứuhắn, mà hắnlạidámvô lễ như thế! Phảigiết hắnđimớiđã giận.
Mắngrồi, TrươngPhicầmxà mâuquayvào trướngđịnhgiết ÐổngTrác.
Ðó chínhlà:
Nhân tình thế thái đáng buồn than,
Ai biết anh hùng lúc trắng chân!
Nếu được muôn người như Dực Ðức,
Trên đời đã hết giống vong ân
Chúthích:
(1) Thiênhạ tức là Ðế quốc TrungHoa cổ gồmchínchâu:Thanh, U, Từ, Ký, Kinh, Dương, Duyện, Dự, và Ích. DướimỗiChâucó Quậnvà Huyện
(2) Vua HánCao Tổ đóngđô ở TràngAn(phía Tây) cho nêngọilà nhà TâyHán. Nhà TâyHántruyềnđếnđờivua BìnhÐế thìbịVươngMãnggiết và cướp ngôi. LưuTúgiết
được VươngMãng, khôiphục lạicơ đồ nhà Hán, nhưnglạidờiđô về Lộc Dương(phía Ðông) cho nêntừ vua QuangVũvề saugọilà nhà ÐôngHán.
(3) Ðờivua HánVũÐế mỗikhicó cuộc tế TôngMiếu, các vịcó tước Hầutronghọ Lưuđềuphảivào dângvànglàmlễ. Nếuvàngcủa aicó sắc xấu, khôngđược sángđẹp thì
ngườiđó bịmất tước Hầu.
Hết Hồi Thứ Nhất - TamQuốc Chí - La QuánTrung
ChépLại Từ http://www.vovinam.com/
XemHồi Thứ Hai
16. Nổi Giận Trương Phi Ðánh Khâm Sai
Lập Mưu Hà Tiến Trừ Phản Loạn
ÐổngTrác có hiệulà TrọngDĩnh, ngườixứ LũTây, vùngLâmThao, làmquanTháiThúquậnHà Ðông, vốnlà một kẻ có tínhkiêungạo.
Bởithế, TrươngPhivừa thấymặt đã ghét, muốngiết đi. HuyềnÐức và VânTrườngđồngcan:
-Dùsao hắncũnglà ngườicủa triềuđìnhsaiđến, chúngta khôngnêngiết.
TrươngPhihầmhừ:
-Nếukhônggiết thằngấymà ở lạiđâychịumệnhlệnhcủa nó thìemkhôngthể chịuđược. Haianhở lại, emđinơikhác
HuyềnÐức nói:
-Anhemta đã thề đồngsanhtử thìviệc điở có nhau. Nếuemmuốnđithìchúngta cùngđivậy.
TrươngPhimừngrỡ:
-Nếuthế thìemmớinguôigiận.
Ba anhemHuyềnÐức lạitừ bỏ Trác Quận, ngàyđêmkéo quânqua DĩnhXuyêntheo ChuTuấn. ChuTuấntiếp đãianhemHuyềnÐức rất hậu, hợp binhlàmmột, tiếnđánh
TrươngBảo.
Bấygiờ, Tào Tháo và HoàngPhủTungcũngđanghợp quânđánhnhauvớiTrươngLươngở Khúc Dương, riêngTrươngBảo thìlạiđịchvớiChuTuấn.
TrươngBảo đemtám, chínvạnquânđóngđồnsauchânnúikhíthế rất vững. ChuTuấnsaiHuyềnÐức là tiênphong, kéo quânđếngiao binh. TrươngBảo haytinsaiPhó
TướngCao Thăngdẫnba ngànquânra đốiđịch. HuyềnÐức khiếnTrươngPhira cự chiến. đánhchưa đầyba hiệp, TrươngPhiđã vungxà mâuđâmCao Thăngđổ ruột nhào
xuốngngựa chết ngay.
TrươngBảo thấythế tức giận, lướt tớivunggươmniệmchú, đầubỏ tóc xõa làmphép thuật, tức thìsấmchớp nổilên, trênkhôngbao phủmột vùnghắc khí. Trongvùnghắc khí
ấylạicó vô số binhmã lầnlượt rơixuống.
Trôngthấypháp thuật, binhcủa HuyềnÐức rốiloạn, nênHuyềnÐức vộivã thuquân.
Về đếndinh, HuyềnÐức vào ra mắt ChuTuấnvà bàn:
-TrươngBảo dùngtà thuật thắngchúngta, ngàymaichúngta phảidùnguế vật phá phép của nó mớiđược.
ChuTuấnkhenphải, khiếnquânsĩsắmốngthụt cho nhiều, và truyềnlệnhgiết dê chó đẻ lấymáu.
Kế đó, HuyềnÐức khiếnQuanCôngdẫnmột ngànquânmaiphục nơiphía chânnúi, đemtheo ốngthụt, máudê, máuchó cho nhiều. Tất cả đềudự bịsẵnsàng.
Trờimờ sáng, HuyềnÐức dẫnmột đạo binhra trước trớiđịchkhiêuchiến. TrươngBảo cườilớnnói:
-Hômqua chúngđã bạibinh, naylạicòndámđếnđâynạp mạngsao?
Liềntruyềnlệnhba quânnainịt chỉnhtề rồixáchgiáp ra trước trại.
TrươngBảo vừa dẫnbinhra đã thấyHuyềnÐức múa kiếmmắngnhiếc. TrươngBảo nổigiậnniệmchú, tức thìcát bayđá chạyâmkhímịt mù, trênkhôngtrungngànvạnbinh
mã ào ạt rơixuống. HuyềnÐức quayngựa bỏ chạy, TrươngBảo cườilớngiục ngựa đuổitheo.
Vừa qua khỏinúi, haiđạo binhphục của Quan, Trươngnổilênmột tiếngpháo hiệu, ba quânhămhở xôngra một lượt, dùngốngthụt nhúngvào máuthụt lênkhông, tức thìbinh
tướngyêuma của TrươngBảo biếnmất hết.
TrươngBảo thấyphép mìnhbịphá thất kinh, vừa muốnluibinh, thìhaiđạo binhcủa Quan, Trươngđã xôngra chậnlại. Phía sauHuyềnÐức xua quânđuổitới. Ba ngã đánh
dồnlạilàmcho đạibinhcủa TrươngBảo tanvỡ, bịchết rất nhiều.
TrươngBảo mở huyết lộ, quất ngựa chạydài, HuyềnÐức đuổitheo được vàidặm, lẹ tayrút ra một mũitênngắmTrươngBảo bắntheo.
TrươngBảo la lênmột tiếngmũitêncắmvào cánhtayphía tả, khôngcòncầmthươngđược nữa, phảiômcổ ngựa chạythẳngvào DươngThànhđóngcủa cố thủ.
ChuTuấnthừa thắng, một mặt đốc quânvâychặt bốncửa thành, một mặt cho ngườiđidò la tintức của HoàngPhủTung.
Nhắc lạitừ khiÐổngTrác thaythế Lư Thực để đấuchiếnvớiTrươngGiác, ÐổngTrác đã thua hơnbảytrận. Tinấyđếntaitriềuđình. Vua liềntriệuÐổngTrác về tráchmắng,
và saiHoàngphủTungra thaythế.
HoàngPhủTungđếnnơithìTrươngGiác đã chết vìbệnh. TrươngLươngthốnglĩnhbinhmã thaythế. TrươngLươngcự vớiHoàngPhủTung. Nhưngchẳngbao lâu, lực lượng
của TrươngLươngmònmỏi, bịHoàngPhủTunglập kế chémchết TrươngLươngtạiKhúc Dương, rồiđào mả TrươngGiác lên, chặt đầuđemvề triềudângnạp. Triềuđình
phongcho HoàngPhủTunglà Xa KỵTướngquân, trấnnhậmtớiKýChâu.
HoàngPhủTunglạilàmsớ dângvề triềuxincho Lư Thực khỏitội, và phục hồinguyênchức. Tào Tháo cũngcó côngdẹp giặc TrươngGiác nênđược phonglàmTể Tướng
Nam.
17. ChuTuấnhayđược tinấy, lòngnao nao, vộithốithúc binhsĩngàyđêmphá thànhTrươngBảo rất gấp. Trongthànhquânsĩđềuhết lươngthực, thế giặc nguycấp, nêntướng
giặc là NghiêmCháchđâmchết TrươngBảo, rồichặt đầuđemra ngoàithànhdângcho ChuTuấn.
Thế là ChuTuấnđã dẹp yênđược mấyQuận, vộiviết thiệp gởivề dângtấu.
Bấygiờ còndư đảngcủa giặc KhănVànglẫntrốntrongnúinon, rừngrậm, thỉnhthoảngkéo ra quấynhiễudânlành. TriềuđìnhlạisaiChuTuấnđemđoànquânchiếnthắngđi
dẹp giặc các nơihiểmyếu. ChuTuấntuânlệnhkéo quânra đi.
Nhưngđiđược vàingàythìbỗngthấytrước mặt có một đạo binhkéo tới. Ngỡ là quângiặc, ChuTuấntoancho lệnhđánh, nhưngxemlạitướngđiđầukhôngphảilà giặc, mà
là một trangthanhniêntránrộng, mắt sáng, lưnggấu, vaihùm, oaiphonglẫmliệt.
Ngườinàyhọ TôntênKiên, quê ở Ngô quận, đất PhúXuântự là VânÐài, dòngdõiTônVũTử, một nhà quânsự lừngdanh.
NămTônKiênlênmườibảytuổi, theo cha tớisôngTiềnÐường, thấyhơnmườitênhảitặc vừa cướp thuyềncủa một kháchbuôn, đangchia tiềnnhautrênbờ. TônKiênnói
vớicha:
- Conxinphép bắt lũgiặc này.
Rồinhảylênbờ múa đao hò hét, taychỉtrỏ ÐôngTâynhưnggọiquânbốnmặt đến. Giặc tưởnglà quanquânđituần, vộibỏ hết của cảichạytrốn. TônKiênđuổitheo chém
được một đứa. Do đó, các quậnhuyệnđềubiết danh, được tiếncử làmHiệuÚy.
Sauđó, lạicó tênyêutặc làmphảnở CóiKê, xưnglà DươngMinhHoàngÐế, tụtập thảo khấucó hơnvàivạn. TônKiêncùngquanquânChâuQuậnphá được giặc chém
đầuHứa Xương, và đứa concủa hắnlà Hứa Thiều.
QuanThứ Sử TangMânthấyTônKiênlập được cônglớn, liềndângbiểuvề triềubảo tấu. Triềuđìnhphongcho TônKiênlàmquanThừa ở DiêmTộc, sauđổisangHuDi
Thừa, rồilạilàmHạ BìThừa.
Naythấygiặc KhănVàngnổilênquấynhiễu, TônKiênlạimột lầnnữa tụtập thiếuniêntrongthônấp, và thunạp một số võ sĩở miềnsôngHoài, lập thànhmột đạo quânhơn
một ngànnămtrămngười, kéo đitiếp ứngcho quântriều.
ChuTuấnmừngrỡ liềnthudụngTônKiên, cùngnhauhiệp binhđể truynã giặc cướp.
Chẳngbao lâu, các nơihẻo lánhđã dẹp xong, duycó ba têngiặc lớn, dư đảngcủa TruơngGiác, là TriệuHoằng, HànTrung, TônTrọng, tụtập hơnvàivạnquân, chiếmcứ nơi
UyểnThành, bêntrongcướp của giết người, bênngoàithinhthế là để trả thùcho ba anhemTrươngGiác.
ChuTuấnliềnléo quânđếnnơivâyđánh, saiba anhemHuyềnÐức ngàyđêmcôngthành.
Trongthànhhết lương, HànTrungliệuthế khôngchốngnổi, saingườira xinhàng. ChuTuấnkhôngcho.
HuyềnÐức nói:
- Xưa, HánCao Tổ sở dĩđược thiênhạ nhờ ở chỗ chiêudụkẻ hàng, thunạp kẻ thuận. Sao nayônglạikhôngcho HànTrunghàng?
ChuTuấnđáp:
- Thờiấykhác, thờinaykhác. Xưa nhà Tầnbạo ngược, HạngVũhungtàn, thiênhạ đạiloạn, ngườidânkhôngbiết ailà thánhchúa, nênHánCao Tổ phảitỏ lượngkhoandung
để thuphục thiênhạ. Naybốnbể, dângianaicũngbiết nhà Hánlà chủthiênhạ, chỉcó giặc KhănVànglàmphản. Nếuđể chúngđắc thế thìlàmloạn, yếuthế thìđầuhàng, là
sao giữ được luật pháp? Tha cho chúngđầuhàngtức là khuyếnkhíchsự phảnnghịchđó.
HuyềnÐức đáp:
- Khôngcho giặc hàngcũngphải. Nhưnghiệnnayta vâykínbốnmặt thành, giặc bíthế tất phảiliềutử chiến. Muônngườimột lòngthìkhó chống. Hơnnữa trongthànhcó hơn
ba vạnsanhlinh, chẳnglẽ vìchiếnsự mà phảichết cả sao? Chibằngchúngta triệt quânở haimặt Ðông, Namchỉđánhhaimặt Tây, Bắc, để cho giặc bỏ thànhchạy, rồita bắt
sốnglà hơn.
ChuTuấnnghe lời, triệt hết quânhaimặt Ðông, Nam, dồnvề đánhhaimặt Tây, Bắc. Quả nhiên, Hà Trungdẫnquânbỏ chạy. ChuTuấnliềncùngvớianhemHuyềnÐức thúc
quânđuổitheo chémgiết, và bắt HànTrung. Quângiặc sốngsót chạytánloạn.
Ðanglúc quânHàntruykích, bỗngcó TriệuHoằng, TônTrọngdẫnquânđếnvâyđánhChuTuấn, ChuTuấnthấyquângiặc đôngnênphảitạmlui. Do đó, TriệuHoằngthừa thế
chiếmlạiđược UyểnThành.
ChuTuấnluimườidặmhạ trại, rồingàyhômsaulạiđềubinhkhiểntướngvâythành.
ChuTuấnsaiTônKiênđánhphía NamUyểnThành, HuyềnÐức đánhcửa Bắc, ChuTuấnđánhcửa Tây, chừa cửa Ðôngnhử cho giặc chạy.
TônKiêntự mìnhnhảylênmặt thànhtrước tiên, vungđao chémluônmột lúc haimươitêngiặc. Giặc hoảngsợ bỏ chạyxuốnghết. TriệuHoằngthấythế liềncầmgiáo dàiphi
ngựa tớiđâm. TônKiêntừ mặt thànhphithânxuống, cướp luôncâygiáo của TriệuHoằng, rồixôngvào giết giặc.
BịbinhTônKiênhãmthànhquá mạnh, TônTrọngkéo tànquânchạyvụt ra cửa Bắc, bỗnggặp HuyềnÐức kéo quânchậnlại. TônTrọngkhôngcònlòngdạ nào giao đấu
nữa, vộiláchmìnhqua đámloạnquânchạytrốn. HuyềnÐức giươngcungbắntheo một phát trúngTônTrọngnhào xuốngngựa chết tức thì.
Bấygiờ, đạiquâncủa ChuTuấnthừa thế đánhập vào chiếmthành, chémhơnmột vạnthủcấp của giặc. Quângiặc lớp chết lớp đầuhàng. Thế là một giảiNamDươnghơn
mườiquậnđược bìnhđịnh.
18. ChuTuấntruyềnlệnhbansư hồitrào, vào thẳngNgânLoanÐiệnra mắt.
HánVươngtruyềndọntiệc khao thưởngquânsĩvà phongcho ChuTuấnlàmchức Xa KỵTướngQuân, kiêmlãnhHà Nam.
ChuTuấndângbiểuxinphongchức cho TônKiênvà ba anhemHuyềnÐức. TônKiênvìcó thânthế nênđược phongchức Tư Mã, lãnhquânđitrấnnhậmliền. Cònba anh
emHuyềnÐức chờ đợirất lâu, mà khôngthấyphongthưởnggìhết, lònglấylàmhổ thẹn, chẳngbiết vìsao triềuđìnhlạicó chuyệnbất côngnhư vậy.
Một hôm, ba anhemHuyềnÐức ra đườngdạo mát giảikhuây, bỗnggặp xe của QuanLanglà TrươngQuânđingangqua đó. HuyềnÐức tỏ hết tâmsự mìnhcho Trương
Quânnghe.
TrươngQuânnghe nóicả kinh, lập tức vào triềutâu:
- Xưa nhữngcuộc nổiloạngâynênthườngbởinhữngkẻ nịnhthần. Sở dĩgiặc KhănVàngtạo phảnlà vìlũThập ThườngThịkhiquân, mua quanbántước, kẻ có côngkhông
được thưởng, kẻ có tộikhôngbịtrừngphạt xứngđáng, làmmất lẽ côngbằng. Vậynaybệ hạ phảichémđầuhết chúngnó và banbố cho dânchúngbiết, thìlòngdânmớiyên
ổn.
BọnThập ThườngThịliềntâuvớivua là TrươngQuânkhichúa. Vua khiếnkẻ tả hữuđuổiTrươngQuânra.
Ðược vua tíndùng, bọnThập ThườngThịlạicàngđắc ýbànvớinhau:
- Ðâychắc có kẻ nào có côngdẹp giặc KhănVàngmà khôngđược trọngthượngnênoánhậnsanhra chuyệnấy. Bâygiờ chúngta phảitìmchức nào nho nhỏ phongcho nó,
để chúngnó anlòng, rồisẽ tìmcáchsa thảichúngcũngkhôngmuộn.
Bởilẽ đó nênHuyềnÐức được phonglàmHuyệnÚytớihuyệnAnHỉ, thuộc phủTrnngSan, và phảiphó nhiệmliềnnộingàyhômấy.
HuyềnÐức được lịnhcho tất cả các nghĩa binhcủa mìnhđược trở về làng, chỉcònđể lạivàimươingườitâmphúc, rồicùngQuan, TrươngthẳngđếnhuyệnAnHỉnhậnviệc.
Trấnnhậmđược bốntháng, nhândânnơiđâyrất mếnphục ba anhemHuyềnÐức là ngườicó nhiềulươngtâmvà đạo đức.
Ngàykia, HuyềnÐức bắt được chiếuchỉcủa Triềuđìnhphánrằng:"Tất cả nhữngkẻ có côngdẹp giặc KhănVàngđược phonglàmchức HuyệnÚyđềuphảibịcáchchức."
HuyềnÐức đoánbiết mìnhthế nào cũngbịsa thải, nênđêmngàythườngbànbạc vớihaiemchưa biết vìduyêncớ gì.
Bỗngcó Ðốc Bưudihànhđếnhuyện. HuyềnÐức ra thànhnghinhtiếp, vừa thấyÐốc Bưuvào đếnquándịch, Ðốc BưugọiHuyềnÐức nói:
- HuyệnÚylàmngườithế nào mà xuất thânđó?
HuyềnÐức nói:
- Tôivốnlà dòngdõicủa TrungSơnTĩnhVươngvìlúc nọ nghe giặc KhănVàngtạo phảnnênra tụtập nghĩa quângiúp nước. Từ ở Trác quậntôiđã dẹp lớnnhỏ hơnba mươi
trận, vìvậymà được chút ít cônglao nênđược phonglàmchức HuyệnÚynầy.
HuyềnÐức nóichưa dứt lờithìÐốc Bưuđã hét lớn:
- Sao ngươidámxưnglà HoàngThân, lạicònhư báo cônglao của ngươinữa? Nayta vânglệnhtriềuđìnhđếnđâyđể sa thảicác thamquan, ô lại, ngươicó biết không?
HuyềnÐức nghe Ðốc Bưunóithế, vộivàngluira khôngdámcãi, trở về huyệnbànvớìcác quanlại. Các quanlạibàntínhmột hồirồimớinóivớiHuyềnÐức.
- Ðốc Bưulà một đứa bất liêm. Naynó làmoainhư vậylà ýnó muốnnàihốilộ đó.
HuyềnÐức lắc đầu, nghĩngợigiâylát rồinói:
- Ta lâunaychẳnghề lấycủa aimột đồng, một chữ nào, vậytiềnđâumà đưa cho nó. Vả chăng, nếucó tiềnta cũngkhôngthể làmđược cáichuyệnhènhạ như vậy.
Ðốc BưuthấyHuyềnÐức tỏ vẻ khôngphục tùngýmuốncủa mình, bènbắt tất cả các quanlạibuộc vucho HuyệnÚylà ngườihà lạmcủa dân. Các quanđềukhóc lóc xincho
HuyềnÐức.
Lúc ấy, TrươngPhicũngvừa điđến, thấycó nămsáuônggià ngồibuồntrước quándịnhkhóc lóc. Philiềnkêulạihỏithămduyêncớ, thìcác ônggià kia nói:
- Ðốc Bưubắt ép bọntôikhaicho LưuCônglà kẻ hà lạm, chúngtôivìcảmmếnLưucôngnênđã xinba bốnphenmà chưa được.
Nhânlúc TrươngPhivừa uốngxongmấychénrượuđể giảibuồn, nghe nóinhư vậy, lòngnổinóng, liềnnhảyvộixuốngngựa xôngvào quándịch, chạythẳngđếncôngđường,
thấyÐốc Bưuđangngồivểnhchântrêncao thét mắngcác Huyệnlạibịtróiđể nằmdướiđất.
TrươngPhibước đếnthét lớn:
- Thằngkhốnnạnkia! Ngươibiết ta là aimà ngươidámđếnđâylàmpháchnhư vậy?
Ðốc Bưuchưa kịp nóinửa lờithìliềnbịTrươngPhinhảytớiđá một đá vào quaihàm. Ðốc Bưuđauquá, la lênmột tiếng, nhào xuốngđất.
Chưa chịuthôi, TrươngPhinắmrâuÐốc Bưukéo đixềnhxệch, dẫnthẳngđếnhuyệnnha, tróivào cột cờ, rồibẻ roiđánhÐốc Bưumột hồinữa, đếngãyhết mấychục cành
roiliễu. Ðốc Bưuchẳngbiết làmsao, đauquá buộc lòngphảinănnỉ, nhưngTrươngPhikhôngtha.
Lúc ấyHuyềnÐức đangngồimột mìnhbuồnbực, bỗngnghe có tiếnghuyênnáo liềnhỏikẻ tả hữu. Và bọnnàythưa:
19. - Trươngtướngquânđangtróimột ngườitrước huyệnnha mà đánhdữ lắm!
HuyềnÐức vộivã bước ra xemthìthấyngườibịđánhlà Ðốc Bưu, ôngta thất kinh, chạylạinắmtayTrươngPhikéo lại. TrươngPhinóivớiHuyềnÐức:
- Anhđừngcảnngăn. Thằngnàylà một đứa ăncướp, khôngđánhcho chết để làmgì?
ThấyHuyềnÐức tới, Ðốc Bưunănnỉ:
- Lưucôngơi! Xincứudùmtánhmớngtôivới.
HuyềnÐức vốnlòngnhântừ thấyvậykhôngcho TrươngPhiđánhnữa. QuanCôngđangđứngmột bên, bước đếnnói:
- Ðạica đã lập được cônglao rất lớn. Vớicôngánấylẽ ra đạica phảiđược trọngthưởng, thế mà đạica chỉđược chức HuyệnÚynhỏ mọnnầy. đã vậy, Ðốc Bưulạicònđến
đâyđòicủa hốilộ, làmnhục chúngta nữa. Emnghĩ, khôngphảilà chỗ để cho chimphụnghoàngnghỉcánh, chỉbằnggiết quáchÐốc Bưucho đã giậnrồitrả ấn, trở về làngtìm
cơ lập nghiệp là hơn.
HuyềnÐức liềnlấyấntreo nơicổ Ðốc Bưu, và nói:
- Cứ như cáitộinhũnglạmcủa dâncũngđủcho chúngta giết ngươicho anlòngdânchúng, nhưngvìtừ tâm, ta dungthứ cho ngươiđó. Ngươihãyđemấnnàyvề giao nạp cho
triềuđình, và ănnănhốicãiđể khỏiânhậnsaunầy. Chúngta điđây.
KhiÐốc Bưuđược thả thìba anhemHuyềnÐức đihết. Ðốc Bưuquá tức giận, lénđicáo vớiquanTháiThúquậnDĩnhChâu, vucáo cho anhemHuyềnÐức mưuphản.
QuanTháithúDĩnhChâura lệnhkhắp các huyệntầmnã ba anhemHuyềnÐức.
Bấygiờ, ba anhemHuyềnÐức dắt nhauqua ÐớiChâuở vớiLưuKhôi. LưuKhôithấyHuyềnÐức là dòngdõinhà Hánnêncó cảmtìnhgiấunuôitrongnhà.
Tớitriều, bọnThập ThườngThịlúc nầylạilộngquuyềntháiquá. Chúngdùngđủcáchthamô. Nhữngngườinào phục tùngtheo chúngthìđược chức quyền, bằngtráilạithìđều
bịchúnglàmhại. Chúnglạisaingườiđikhắp quậnhuyệnbắt nhữngngườinào có côngdẹp giặc KhănVàng, được phongchức tước đềuphảinạp lễ vật cho chúng, nếukhông
chúngtâuvớivua sa thảingay.
Bởilẽ đó, nênnhiềungườiliêmchínhđã bỏ chức về lànglàmdân, khôngchịumangtiếngnhục. HoàngphủTungvà ChuTuấnlà ngườicó cônglớntrongviệc dẹp giặc Khăn
Vàng, cũngbịbọnThập Thườngthịtâuvớivua bãichức.
Vua lạiphongcho nhómnịnhthầnnhư TriệuTrunglàmchức Xa KỵTướngquân, và hết thảymườiba ngườitrongbọnTrươngNhượngđềulãnhchức Liệt Hầu. Từ đó, việc
triềuchínhcàngngàycànghư nát, triềuthầnlộnxộn, dântìnhlytán.
TớiquậnTrườngXa có tênKhuTỉnhnổiloạn. - Ngư Dươngcó bè lũTrươngCử, TrươngThuầnlàmphản. TrươngCử xưngThiêntử, TrươngThuầnxưngÐạiTướngQuân.
Biểuvănhàngngàycấp báo về triềunhư cánhbướm, nhưngbọnThập ThườngThịnhẹmhết, khôngcho vua hay.
Một hômvua ngự ở hậuviên, đangyếnẩmvớibọnThập ThườngThịbỗngcó quanGiámNghịÐạiPhuLưuÐào đithẳngvào, quỳtrước mặt vua mà khóc. Vua hỏiduyêncớ,
LưuÐào tâu:
- Vậnmạngthiênhạ có thể nguybiếntrongmột sớmmột chiều, thế mà bệ hạ cứ ngồiyếnẩmvớibọnyểmhoạnnàyư?
Vua nói:
- Nước nhà đanglúc tháibìnhthanhtrị, sao khanhlạinóilà nguybiến?
Lưuựào tâu:
- Bốnphươnggiặc giã nổilênnhư ong, hiệnđangxâmchiếmtừ Châunọ đếnQuậnkia! Cáitaivạ nàycũngchỉvìmườitênThườngThịbuônquanbánchức, hạidânmà ra!
Chúngdốivua loạnphép, cho nênnhữngngườingaythẳngđềuxa lánhtriềuđình. Cáinguybiếntrước mắt, mongbệ hạ suyxét.
MườitênThườngThịnghe vậyliềnquỳxuốngtrước mặt vua, trật mũra, tâu:
- Quanđạithầnđã khôngdungthìlũhạ thầnnàyphảichết. Xinbệ hạ mở lònghiếusinhcho chúngtôiđược trở về làngcàyruộng, làmvườn, nguyệnđemhết tàitrígiúp nước
nhà nuôiquânphá giặc.
Tâuxong, tât cả mườitênThườngthịđềukhóc rốnglênrất thảmthiết, như sắp bịđemđihànhhìnhvậy.
Vua giậnmắngLưuÐào:
- Nhà ngươicũngcó đầytớ, sao lạikhôngdungkẻ hầu, ngườihạ của trẫm.
Nóixongvua lạitruyềnvõ sĩbắt LưuÐào đemchém.
LưuÐào kêulớn:
- Ðầuthầnrơikhôngđángtiết, chỉtiếc cho cơ nghiệp nhà Hángâydựngtrênbốntrămnăm, nayphút chốc phảitantành.
Võ sĩtróiLưuÐào đemra ngoài, sắp sửa hànhhình, thìbỗngcó một vịđạithầnchạyđếnquát lớn:
- Khôngđược hạ thủ. để ta vào canvua đã!
Võ sĩthấyđó là quanTư Ðồ TrầnÐam, nênchưa dámkhaiđao, cònchờ lệnh.
20. TrầnÐamđithẳngvào hỏivua:
- LưuGiámnghịcó tộigìmà bệ hạ truyềnđemchém?
Vua LinhÐế nói:
- Tộisàmbángcậnthầnvà khiquân.
TrầnÐamnói:
- Hầuhết dânchúngtrongthiênhạ aicũngmuốnănsốngmườiđứa ThườngThị, sao bệ hạ lạikínhnể chúngnhư cha mẹ? Khôngmột tấc cônglao mà sao đứa nào cũngđược
phongtước Hầu. Ðã vậy, bọnPhongTư là kẻ tư thôngvớigiặc KhănVàng, toanlàmnộiphản, thế mà naybệ hạ cònchưa tỉnhngộ, mếnchuộngbọnhoạnquannhư thế sao?
LinhÐế nói:
- PhongTư làmphản, việc ấycònmùmờ chưa rõ hư thật. Cònnhư trongmườingườiThườngThịhá lạikhôngcó kẻ nào là trungthầnsao?
TrầnÐamdập đầudướiđất, nhất địnhcanvua cho kỳđược. Vua nổigiậntruyềnvõ sĩtróilạiđemra hạ ngục cùngvớiLưuÐào, chờ xét xử sau.
Ngayđêmđó, bọnThườngThịkéo nhauvào ngục giết chết haivịtrungthầnnày, rồichúnglạigiả chiếuvua phongTônKiênlàmTháiThúTrườngSa, saiđiđánhKhuTỉnh,
bìnhđịnhphiếnloạn.
Chưa đầyba mươingày, TônKiênđã dẹp yên, viết thiệp về triềucáo báo. Thế là vùngGiangHạ được yên, TônKiênđược phonglàmÝTrìnhHầu, LưuNguthìđược phong
làmUChâuMục, lãnhquânđếnNgư DươngđánhTrươngThuần, TrươngCử.
Bấygiờ LưuKhôiở ÐớiChâuviết thơ tiếncử và bảo ba anhemHuyềnÐức đếnra mắt LưuNgu. LưuNgurất mừng, cử anhemHuyềnÐức làmÐô Úy, dẫnbinhvào thẳng
sào huyệt của giặc đánhphá kịchliệt haiba ngàyliền.
TrươngThuầnvốnlà kẻ hungbạo haychémgiết, nênlòngquânsinhbiến. Một tênđầumục núp trongtrướnglừa giết chết TrươngThuầnrồiđemđầura ngoàinạp cho Huyền
Ðức. TrươngCử thấytìnhthế nguynan, nêntự tử chết luôn. Quânsĩkéo ra đầuhànghết.
Ngư Dươngbìnhđinh, LưuNgudângbiểutâurõ cônglớncủa LưuBị. Triềuđìnhxá cho HuyềnÐức cáitộiđánhÐốc Bưuvà phongchức Hạ Mật Thừa, rồithăngCao
ÐườngÚy.
Sauđó, CôngTônToảnlạidângbiểutrầnthuật cônglao của HuyềnÐức khidẹp giặc KhănVàngtrước kia mà tiếncử làmLiệt Bộ Tư Mã, lãnhchức BìnhNguyênHuyện
Lệnh. Triềuđìnhytấu, HuyềnÐức tớichấnnhậmBìnhNguyên, có đủlươngtiền, quânmã, ba anhemmớiđược thanhnhàn. CònLưuNgucó côngdẹp giặc được phonglàm
TháiÚy.
NămTrungBìnhthứ sáu, mùa hạ, thángtư, vua LinhÐế đaunặng, bèntriềuÐạiTướngHà Tiếnvào cungđể thươngnghị.
Hà Tiếnvốnconnhà hàngheo, nhâncơ hộiemgáivào cunglàmquýnhân, nhờ sanhđược hoàngtử Biện, nênmớiđược phonglàmHoàngHậu. Hà Tiếncũngnhờ đó mà nhậm
được trọngchức.
Vua lạilấyVươngMỹNhânsanhđặngHoàngtử Hiệp, vìthế Hà tháihậughenghét dùngthuốc độc giết VươngMỹNhânđi.
ÐổngTháiHậuliềnđemHoàngtử Hiệp về cungriêngcủa mìnhđể nuôidưỡng.
ÐổngTháiHậulà mẹ của vua LinhÐế, thườngngàykhuyênvua lập Hoàngtử Hiệp làmtháitử. Vua cũngbằnglòng, ngặt vìđaunặngnênchưa tínhđếnviệc ấyđược. Trung
ThườngNghịlà KiểnThạc biết việc ấybènvào tâuvớivua:
- Nếubệ hạ muốnlập Hoàngtử Hiệp lênngôithìbệ hạ phảigiết Hà Tiếnthìsaunàymớikhỏisanhhậuhoạn.
Vua suynghĩrồicho đòiHà Tiếnvào cung. KhiHà Tiếnvừa vào tớicửa cungthìgặp quanTư Mã là PhanÂnđónlạinói:
- Ôngchớ vào cung, KiểnThạc âmmưumuốngiết ôngđấy.
Hà Tiếnnghe nóithất kinhvộivã bước ra về thẳngtư dinh, lập tức mờicác quanđạithầnđếnbànbạc côngviệc.
Ôngnói:
- Naybọnhoạnquanỷthế, làmnhiềuđềusàmnịnh, nếuchúngta khôngtìmcáchtrừ hết bọnnó, thìchúngta ắt khôngkhỏimanghậuhọa.
Hà Tiếnvừa nóidứt lời, thìbỗngcó một ngườibước đến, thưa:
- Quyềnthế của hoạnquanrất mạnh, khởitừ lúc vua cònnhỏ, chinhánhtrongtriềurất nhiều, giết làmsao hết được, phỏngnhư chúngta khônglàmnổiđể lộ cơ mưuắt không
khỏibịdiệt tộc.
Hà Tiếnquaymặt sangnhìn, thìthấyngườiấylà Tào Tháo, ôngnổigiậnnạt lớn:
- Ngươilà ngườitiểubối, biết gìmà dámbànđến.
Tronglúc mọingườicònđangbànbạc thìPhanAnchạyđếnnói:
- Vua đã bănghà rồi, nhưngKiểnThạc lạithươngnghịvớibọnThập ThườngThịkhôngcho phát lộ ra ngoài. Chúngnó muốntriệuHà Quốc Cựuvào cungđể diệt trừ hậu
21. họa, hầulập Hoàngtử Hiệp lênlàmvua.
PhanAnnóivừa dứt lờithìquả có chiếutriệuđòiHà Tiếnvào cung.
Tào Tháo thấyvậybước ra nói:
- Hômnayhãylo tôntânquântrước đã, rồisẽ tínhkế trừ lũnịnhthầnsau.
Hà Tiếnnói:
- Như vậyaivìta, vìxã tắc mà lo việc chánhquânvà việc trừ lũnịnhhaykhông?
Bỗngcó ngườitừ góc tráibước ra, thưa:
- Xincho tôilãnhnămngànquânđếntớicungphá cửa lập tânquânvà bắt tất cả bọnThập ThườngThịmà giết cho rồi.
Hà Tiếnxemlạingườinóiđó là Tư Ðồ ViênThiệu, tự là BônSồ, hiệnđanggiữ chức Tư Ðồ HuyệnÚy.
Hà Tiếnmừngrỡ, vộivã điểmnămngànquângiao cho ViênThiệu.
ViênThiệunainịt hẳnhòidẫnnămngànquânNgự Lâmkéo thẳngvào cung. CònHà Tiếnthìcùngvớicác quanđạithầnnhư:Hà Ngung, TuânNhu, TrịnhTháiv.v.. cộngcả
thảyhơnba mươingười, đồngkéo thẳngvào trào, lập Tháitử BiệnlênngôiHoàngđế.
ViênThiệudẫnquânđithẳngvào cungtìmbắt KiểnThạc, và nã tróc bọnThập ThườngThị.
KiểnThạc haytinkhiếp vía, vộivã nhảyra ngự huê viênmà trốn, nhưngbất thờilạigặp TrungThườngThịlà QuáchThắngthấyđược đâmmột kiếmchết tốt.
BọnTrươngNhượngbiết nguyđã đếnnơiliềnchạyvào cungvancầuHà TháiHậu:
- Kẻ lập mưuhãmlạitướngcônglà KiểnThạc, nayKiểnThạc đã chết rồi, cònchúngtôilà kẻ vô can, mongTháihậumở lòngnhânche chở cho.
Hà Tháihậunói:
- Các ngườiđừngsợ nữa, để ta bảo hộ cho.
Dứt lời, Hà TháihậuliềntriềuHà Tiếnđếnnói:
- Anhemta lúc trước hànvi, nếukhôngnhờ bọnTrươngNhượnggiúp đỡ một taythìđâucó quyềncao lộc cả như ngàyhômnay. Vậyanhnênnghĩlạivịtìnhmà dungtha bọn
TrươngNhượnglà phảihơn.
Hà Tiếnngẫmnghĩgiâylâurồitrở ra nóivớicác quan:
- KiểnThạc là một tênbạo phản, nayhắnđã đềntộirồi, còncác ngườikhác ta có thể dungtha được, chớ nênsát hạichúnglàmchi.
ViênThiệunói:
- Ðốncâymà khôngnhổ tậnrễ thìlàmsao khỏibịnứt chồi.
Hà Tiênnói:
- Ýta đã cươngquyết như vậy, ngươichớ có nhiềulờivô ích.
Các quannghe Hà Tiếnnóithế, ainấyđềuhậmhực luivề dinh.
SánghômsauHà TháihậugiángchỉphongHà TiếnlàmThamLục ThượngThơ, còncác quầnthầncứ đẳnggia phongmột trật.
Côngviệc làmcủa Hà Tiếnkhiếncho ÐổngTháiHậucămtức, bènkêubọnTrươngNhượngvào cungnói:
- Emgáihắntrước kia chínhnhờ ta tiếncử nó mớiđược vua yêudùngđếnngàyhômnay. Hômnaycontraicủa nó được nốingôiHoàngđế, thế lực trongngoàicủa nó quá
mạnh, như vậybọnchúngta có ngàye phảilâmhại.
TrươngNhượngnghe ÐổngTháiHậuthanthở, liềnbàymưu:
- Bâygiờ NươngNươnglàmsao chưởngchấp uyquyền, CựuÐổngTrọngvà phongthêmchức cho chúngtôithìmột ngàykia chúngtôicó cơ hộicứunguytìnhthế.
ÐổngTháiHậurất mừngkhenTrươngNhượngcó mưucao.
Ngàythứ ÐổngTháiHậuthiết trào rồigiángchỉphongcho Hoàngtử Hiệp làmTrầnLưuvương, ÐổngTrọnglàmBiênKỵtướngquân, bọnTrươngNhượngđềuđược gia
thêmchức và cùngdự việc trào chính.
Hà TháiHậuthấyÐổngTháiHậulộngquyềntronglòngsanhnghi, bènthiết yếndiệntrongcungrồithỉnhÐổngTháiHậuphó yến.
Khidự tiệc nửa chừng, Hà TháiHậuđứngdậytaybưngchénrượunóivớiÐổngTháiHậu:
- Chúngta là phậnđànbà mà dự đếnviệc trào chínhchẳngkhác nào chúngta đã đingoàiphậnsự. Nhữnggươngxưa cònrành, Lữ Hậucũngvìnắmtrọnquyềnmà cả dòng
22. họ bịtrulục, và cònbiết bao nhiêuviệc taihạikhác. Chúngta hãynoigươngđó mà tránhđinhữngcáidữ để khỏiânhậnngàysau
ÐổngTháiHậugiậndữ mắnglớn:
- Miỷthế lực của conmilàmvua midámloạnngônnhư vậy. Tộingươitra thuốc giết Vươngmỹnhânlà một cựuthùta chưa nóiđếnđó thôi.
Hà TháiHậuthấyÐổngTháiHậunóiquá lời, lòngnổigiậncũngmắnglại:
- Ta lấylờihơnlẽ thiệt để bànbạc, sao milạidámxúc phạmđếndanhdự của ta?
Haibênkhôngaichịunhịnai, cứ mắngđùa vớinhaukhôngkể gìđếndanhdự. BọnTrươngNhượnghaytin, vộichạyđếncanngănhết lờiÐổngTháiHậumớichịuvề cung.
Hà TháiHậuđêmấykhôngngủđược, bèngọiHà Tiếnđếntỏ bàyviệc ấy.
RớngsángHà Tiếnmột mặt nhómhọp đìnhthầnbuộc ÐổngTháiHậuphảirờikhỏicungra ở phủHà Giang, mặt khác vâynhà BiênKỵtướngquânÐổngTrọng. ÐổngTrọng
liệuthế khó thoát được liềncầmđao tự vậnnơihậudinh.
BọnTrươngNhượngthất vía khôngbiết chổ nào nươngtựa vìthế lực của ÐổngTháiHậuđã tiêutantrongphút chốc, bènđemtiềnbạc vànglụa đếnlo lót cho ngườiemHà
Tiếnlà Hà MiêunóivớiHà TháiHậuđể được toànmạng. Nhờ đó mà bọnThập ThườngThịlạivẫnđược dungdưỡngvà giữ chức quyềnnhư cũ.
Việc triềuchínhđã tạmyên, Hà Tiếncònsợ nhữnghậuhọa nênsaingườiđếnHà Giangtìmcáchđánhthuốc độc ÐổngTháiHậu. Cáchmấyngàysaucó tinÐổngTháiHậubị
ngộ độc mà chết, Hà Tiếnbèndạyđemxác ÐổngTháiHậuvề chônnơiVươngLăng.
Côngviệc ấythấutaiđếnlũnịnhthầnnênnhiềutiếngđồnlàmcho ViênThiệuhayđược. ViênThiệuliềnvào nóilạivớiHà Tiến:
- Tôicó nghe tiếngđồndo bọnThập ThườngThịrao ra rằngtướngcôngđã giết ÐổngTháiHậu. Nếuđể chúnggièmpha như vậye khônglợi, chibằngnhâncơ hộinầymà
giết chết bọnchúngđithìmớikhởisợ sanhra hậuhoạn.
Hà Tiếnnghe được việc ấy, ngàyđêmcònđangsuyđitínhlạiđể tìmcáchdiệt trừ bọnThập ThườngThị, thìviệc nàybọnTrươngNhượnghayđược. Nhưngthế yếukhông
biết làmsao, bọnTrươngNhượnglạiđemvàngbạc thiệt nhiềuđếnlo lót cho Hà Miêumột lầnnữa để vào nóiHà TháiHậu.
Hà Miêuvào cungtâuvớiHà TháiHậu:
- BọnThập ThườngThịlâunayrất có côngvớitriềuchính, nayvìvô cớ tướngcôngHà Tiếnmuốndiệt trừ họ e sanhra rốiloạntriềuthần.
Hà TháiHậunghe nóikhiếnquântriệuHà Tiếnvào cungbảo:
- TiênÐế mớibănghà; việc triềuchínhcònnhiềurốilắm, khôngnêncó ýlàmhớicác cựuthầnmà sanhra rốiloạn.
Hà Tiếnlà kẻ khôngcươngquyết nênnghe Hà TháiHậunóinhư vậycũngphảivânglệnhluira thuật lạiýkiếncủa Hà TháiHậucho ViênThiệunghe. ViênThiệunói:
-Lực lượngchúngta bâygiờ đâucó sợ bọnchúng. Nếutướngcôngcó nghingờ triệutập các anhhùnghào kiệt trấngiữ khắp châu, quậnrồitrở về cungmà giết sạchbọn
chúngnó đithìcó lo gìbọnchúngphảnứng.
Hà Tiếnnói:
- Kế ấyrất hay.
Rồi, ôngtínhphát các hịchvăntriệuhồicác trấnvề hợp sức.
Xảycó ngườibước tớicảnngăn:
- Theo ýnguhạ thìviệc ấytướngcôngkhôngnênlàm, và ngườixưa có câu:"Che mắt mà bắt chimén". Việc nhỏ mọnnhư thế mà cònphảidùngđếnmưuchước huốngchi
việc quốc gia đạisự. NayTướngcôngchấp chưởngbinhquyền, muốnlàmgìchẳngđược mà TướngCôngphảitínhnhư vậy. Hơnnữa anhhùngkhắp nơi, mỗingườicó đềucó
chíhướngriêng, phỏngnhư TướngCôngtriệuhọ về mà có một số ngườikhôngtuânlệnhcó phảiTướngCôngcầmgiáo mà lạitrở cáncho thiênhạ không?
Hà Tiếnnghe nóicườilớnvà nói:
- Ngươilà kẻ hủnho, kiếnthức bao nhiêumà dámcùngbànđếnđạisự.
Hà Tiếnnóivừa dứt lờilạicó một kẻ vỗ taycườito, nói:
- Việc nhỏ như vậymà cầnchiphảibànđibànlạicho thêmmệt.
Mọingườinghe nóiquaylạithìthấyngườiấylà Tào Tháo.
Hết Hồi Thứ Hai - TamQuốc Chí - La QuánTrung
ChépLại Từ http://vovinam.com/
XemHồi Thứ Ba